Hoài Chỉ

Chương 9



23

 

Khi đến điện Cần Chính, hoàng thượng biết chuyện của Hằng vương, đau lòng đến cực điểm.

 

Vì xúc động quá mức, chẳng bao lâu sau người đã phất tay cho chúng ta lui xuống nghỉ ngơi.

 

Ngược lại, hoàng hậu lại gọi cung nữ giữ chúng ta lại khi thấy cả bọn định rời đi.

 

Bà gọi ta và Tạ Hoài Châu đến cung Khôn Ninh.

 

Sau khi ban chỗ ngồi, hoàng hậu ngồi ở vị trí trên cao, mỉm cười mà không nói gì, chỉ nhìn ta một cái rồi lại nhìn Tạ Hoài Châu.

 

Một lúc lâu sau, bà thở dài: “Đúng là một đôi tuyệt hảo.”

 

“Hai năm trước, bản cung nghe tin hai người các ngươi hòa ly, đã lấy làm tiếc nuối rất lâu.”

 

Sắc mặt hoàng hậu lộ vẻ vui mừng: “Hôm nay lại thấy hai người tay trong tay, bản cung thật sự cảm thấy rất an ủi.”

 

Ta nghi hoặc nhìn sang Tạ Hoài Châu.

 

Cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn nhướng mày, khẽ lắc đầu.

 

Ngay giây tiếp theo.

 

Hoàng hậu đứng dậy, vung tay áo: “Vừa hay các ngươi đều có mặt, hôm nay bản cung sẽ ban hôn cho hai người!”

 

Ta giật mình, nhất thời quên cả phép tắc, cất tiếng: “Nương nương, không thể được!”

 

Hoàng hậu nhìn ta: “Vì sao không thể?”

 

Tạ Hoài Châu yêu người trong lòng là A Nhan, không phải là ta.

 

Chuyện này, năm năm trước ta đã nghĩ thông suốt, vì thế mới đưa ra tờ hòa ly.

 

Nếu hôm nay ban hôn, chẳng phải lại trở về như trước kia sao?

 

Hoàng hậu vẫn đang chờ câu trả lời của ta.

 

Chuyện này tuy là sự thật, nhưng không tiện nói thẳng ra trước mặt mọi người.O Mai Dao muoi

 

Suy đi nghĩ lại, ta đứng dậy quỳ xuống:

 

“Thần nữ từ nhỏ đã thấy phụ thân và mẫu thân ân ái mặn nồng, càng lớn lại càng khát khao một mối tình trọn đời trọn kiếp một đôi.”

 

“Đó là ước nguyện cả đời của thần nữ. Nhưng tướng quân đã có thê tử, thần nữ thực sự không muốn chen chân vào giữa hai người, cầu xin nương nương thành toàn.”

 

Hoàng hậu gật đầu: “Ồ… là như vậy à.”

 

Thế nhưng, ngay sau đó, bà khẽ nhíu mày nhìn sang Tạ Hoài Châu:

 

“Tạ tướng quân, bản cung sao lại không biết chuyện ngươi đã có thê tử?”

 

Tạ Hoài Châu vẻ mặt điềm nhiên nói: “Nương nương, thần từ sau khi hòa ly đến nay chưa từng tái giá hay nạp thiếp, cũng không biết chuyện này từ đâu mà ra.”

 

Ta sững sờ nhìn hắn.

 

Sao có thể như vậy? Rõ ràng hai năm trước đã có tin đồn hắn muốn đón A Nhan vào phủ.

 

Hoàng hậu gật đầu: “Ồ… vậy thì là một sự hiểu lầm rồi.”

 

Bà lại vung tay: “Hiểu lầm đã được hóa giải, bản cung liền ban hôn cho hai người!”

 

Ta hé miệng, định nói điều gì đó.

 

Tạ Hoài Châu đã lên tiếng trước ta: “Nương nương xin chờ đã.”

 

Hoàng hậu nhìn hắn, nheo mắt: “Ồ? Ngươi cũng có ước nguyện muốn bản cung thành toàn sao?”

 

Tạ Hoài Châu chân thành nói: “Thần vừa rồi mới nhận ra giữa thần và A Chỉ có rất nhiều hiểu lầm, e rằng phải giải thích rõ ràng trước đã.”

 

Ta ngây người, hiểu lầm ư?

 

24

 

Khi rời khỏi Khôn Ninh cung, đã là giữa trưa.

 

Mặt trời treo cao, chói chang đến nhức mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta đưa tay che mắt, chờ đến khi thích ứng mới quay sang người bên cạnh hỏi:

 

“Chàng nói những hiểu lầm… là gì?”

 

Lời vừa dứt.

 

Tạ Hoài Châu đưa tay lên, xoa nhẹ đỉnh đầu ta, giọng trầm nhẹ: “Về phủ rồi ta sẽ giải thích cho nàng.”

 

Ta lập tức sững người tại chỗ, vành tai đỏ bừng.O Mai Dao muoi

 

Chàng… đang làm gì vậy chứ?

 

Ta cố trấn tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Ta còn phải về Dược Y Cốc.”

 

Tạ Hoài Châu hơi dừng lại một chút, rồi nói: “Mẫu thân và Trân Nhi, đều rất nhớ nàng.”

 

Rốt cuộc không biết thế nào, ta lại bước lên cỗ xe ngựa trở về tướng quân phủ.

 

Đến cổng phủ, vừa mới xuống xe, đã có người như con khỉ lao ra trước mặt ta.

 

“Phu nhân!”

 

Lưu Huỳnh nhăn nhó một gương mặt tội nghiệp:

 

“Phu nhân cuối cùng cũng về rồi, ngày đó người bỏ đi không lời nào, còn giấu cả nô tỳ, nô tỳ cứ tưởng người không cần nô tỳ nữa, hu hu…”

 

Ta chọc vào gương mặt phúng phính của nàng, cố ý nghiêm mặt trêu: 

 

“Đừng gọi bừa, ta bây giờ không phải phu nhân của ngươi đâu.”

 

Lưu Huỳnh sốt ruột đến giậm chân: “Phu nhân!”

 

“A Chỉ!”

 

“A Chỉ!”

 

Tạ mẫu chống gậy bước nhanh đến.

 

Ta vội vàng đỡ lấy bà: “Mẫu thân… bá mẫu, người đi chậm một chút.”

 

Đôi mắt Tạ mẫu ươn ướt nhìn ta: “Tốt lắm, giờ đến mẫu thân cũng không gọi nữa rồi.”

 

Bà giơ gậy lên định đánh Tạ Hoài Châu: “Tất cả là do nghịch tử này!”

 

Ta cuống quýt ngăn lại: “Người sức khỏe không tốt, đừng giận.”

 

Tạ Hoài Châu đứng bên nói: “Mẫu thân, A Chỉ còn đang đói, người để nàng ăn cơm trưa trước đã.”

 

Tạ mẫu hừ lạnh một tiếng, nắm lấy tay ta dịu dàng nói: “Biết tin con sẽ về, ta đã bảo nhà bếp nấu những món con thích, mau theo ta.”

 

“Vâng.”

 

Trước đây ta chưa từng thấy Tạ mẫu và Tạ Hoài Châu đối đãi nhau thế này, không nhịn được liếc nhìn chàng với nụ cười.O Mai Dao muoi

 

Không ngờ vừa nhìn qua, lại phát hiện chàng cũng đang mỉm cười nhìn ta.

 

Đây là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ ấy của chàng, khuôn mặt xưa nay luôn lạnh lùng, lúc này lại nở nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm dường như cất giấu cả một mùa xuân.

 

25

 

Sau bữa trưa, ta chơi với Trân Nhi một lúc.

 

Đợi con bé ngủ trưa, ta đi dạo quanh phủ.

 

Không khác gì so với hai năm trước.

 

Khi đi ngang qua ao cá chép, ta dừng lại.

 

Chợt nhớ lúc rời đi từng câu được mấy con, mang về Dược Y Cốc.

 

Còn nhớ món canh cá, thịt cá tươi ngon, hương vị thơm ngọt, tổ phụ ăn xong khen mãi không thôi.

 

Trong lòng khẽ động, ta vừa định quay lại gọi Lưu Huỳnh mang cần câu tới.

 

Một bóng đen bỗng phủ xuống.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com