Hoài Chỉ

Chương 10



“Muốn câu cá sao?”

 

Là Tạ Hoài Châu.

 

Tiếng nói bất ngờ khiến ta giật nảy, vừa quay người liền trượt chân ngã ngửa về sau.

 

Ngay lúc nguy cấp, một đôi tay lớn đỡ lấy eo ta, kéo ta trở lại.

 

Nhưng không hiểu sao hôm nay mặt đất lại trơn đến thế.

 

Giây tiếp theo, Tạ Hoài Châu cũng trượt chân.

 

Rồi, "ầm" một tiếng ta và chàng cùng rơi xuống ao.

 

Ta không biết bơi, sợ hãi ôm chặt lấy người trước mặt không buông, gần như bật khóc:

 

“Mau… mau kéo ta lên, ta sợ nước…”

 

Tạ Hoài Châu một tay đỡ chắc lưng ta, vừa bơi vừa hướng vào bờ.

 

Trong lúc ấy, vết thương trên cánh tay ta bị kéo căng.

 

Đến khi lên được bờ, toàn thân ta như kiệt sức, ngã vào lòng Tạ Hoài Châu.

 

Chàng vội gọi thị nữ mang áo khô đến cho ta, lại bế ta về phòng.

 

Thật sự là một chuyện tệ hại.

 

Vết thương nơi cánh tay vì ngấm nước dính chặt vào áo, chỉ cần cử động một chút liền đau rách da thịt.

 

Ta nằm trên giường, không dám nhúc nhích.

 

Lưu Huỳnh định giúp ta thay y phục ướt, Tạ Hoài Châu thấy thế liền lui ra ngoài.

 

Sau khi xử lý xong mọi việc, đầu ta bắt đầu choáng váng.

 

Có vẻ như vết thương đã bị nhiễm trùng.

 

Trước khi thiếp đi, ta nắm lấy tay Lưu Huỳnh, dặn dò cách xử lý khi sốt cao.

 

26

 

Trong cơn mê man, ý thức ta mơ hồ lơ lửng, tựa như đang rơi vào một giấc mộng.

 

Trong mộng, ta trở về khoảng thời gian trước khi thành thân với Tạ Hoài Châu.O Mai Dao muoi

 

Lần đầu tiên chàng xuất chinh thắng trận.

 

Trên đường phố kinh thành, thiếu niên cưỡi ngựa trở về, khí thế hiên ngang, rực rỡ như ánh dương buổi sớm.

 

Ta đứng giữa đám đông, lặng lẽ ngắm nhìn người đã khiến tuổi thanh xuân của ta rực rỡ như hoa nở.

 

Là lần “tình cờ” ghé ngang quân doanh sau khi xuống núi.

 

Là lúc “vô tình” nhắc đến trước mặt tổ phụ.

 

Là sau khi thiếu niên khải hoàn, ta “công khai” dõi theo bóng chàng giữa biển người.

 

Và cũng là những ánh nhìn vụng trộm không đếm xuể sau mỗi lần gặp mặt.

 

Bỗng có cảm giác mát lạnh nơi trán, ta lập tức mở mắt, đối diện với ánh mắt của người trước mặt.

 

Tạ Hoài Châu nghiêng người lại gần: “Thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

 

Ta khẽ gật đầu.

 

Chàng quay người định đi rót nước.

 

Ta vươn tay, khẽ kéo lấy đầu ngón tay chàng, gọi nhỏ: “Tạ Hoài Châu.”

 

Chàng dừng bước, quay lại: “Nàng thấy không thoải mái ở đâu à?”

 

Ta lắc đầu, bĩu môi nói: “Chàng còn chưa giải thích với ta.”

 

Chàng ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng hỏi: “Giải thích chuyện gì?”

 

Ta đáp: “Chuyện hiểu lầm mà chàng nói.”

 

Tạ Hoài Châu bật cười.

 

Ta giơ tay che mặt, giọng khẽ khàng, như đang trách móc: “Chàng không được như vậy.”

 

Chàng hỏi: “Như vậy là như thế nào?”

 

Ta nghẹn ngào: “Cứ treo lửng ta như thế.”

 

Không tiến, không lùi mãi chẳng cho ta một câu trả lời rõ ràng.

 

Tạ Hoài Châu thôi cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bàn tay ta đang che mặt bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên.

 

Chàng nắm lấy tay ta, thật chặt.

 

Rồi ghé sát lại, thì thầm: “Xin lỗi, A Chỉ.”

 

Ta nhíu mày trừng mắt nhìn chàng.

 

Chàng giơ tay còn lại, khẽ che lên mắt ta, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay.O Mai Dao muoi

 

“Là ta sai rồi… ta lẽ ra nên nói với nàng sớm hơn.”

 

27

 

Sau này, ta mới biết.

 

Trân Nhi không phải con ruột của Tạ Hoài Châu, mà là con gái của Phó Tướng quân Tạ gia và A Nhan.

 

Năm ấy, tại biên quan, địch quân hùng mạnh, Tạ gia quân không thể đối kháng nổi.

 

Tạ Hoài Châu đành phải đi một nước cờ liều, giả vờ thất bại, trong khi rút lui đã lợi dụng địa hình để bày sẵn bẫy, dụ địch quân vào sâu.

 

Không ngờ địch quân đã nhìn thấu mưu kế, Tạ Hoài Châu rơi vào nguy hiểm.

 

Lúc ấy, chính Phó Tướng đã hy sinh tính mạng để cứu chàng.

 

Khi đó, Trân Nhi vẫn chưa ra đời.

 

Khi A Nhan biết chuyện này, bị kích động đến mức suýt khó sinh.

 

Biên quan nguy hiểm trùng trùng, mạng sống của họ tất cả đều không thể dự đoán.

 

Trân Nhi là huyết mạch duy nhất của Phó Tướng, Tạ Hoài Châu không thể coi thường.

 

Vì vậy, chỉ ba ngày sau khi Trân Nhi chào đời, chàng đã vội vàng đưa con về kinh thành.

 

Khi giao Trân Nhi cho ta, câu nói “Trân nhi là con của ta” không chỉ là nói với ta, mà còn là nói với tất cả mọi người trong Tướng quân phủ, thậm chí là với Hoàng Thượng.

 

Vì chàng không biết lần này có thể trở về hay không.

 

Chàng muốn đảm bảo cho Trân Nhi sự bảo vệ lớn nhất.

 

Tạ Hoài Châu vội vã trở lại chiến trường, đến khi biên quan mới biết, A Nhan một mình đến nơi mai phục, đúng lúc bị quân địch đi tuần bắt đi.

 

Khi được cứu trở lại, nàng thường xuyên có những biểu hiện bất ổn về cảm xúc.

 

28

 

Hoàng hậu biết ta và Tạ Hoài Châu đã hóa giải hiểu lầm, lại một lần nữa vung tay ban hôn cho chúng ta.

 

Ngày thành thân định vào mùng một tháng sau.

 

Khác với sự vội vàng của bảy năm trước, lần này Tạ Hoài Châu sắp xếp mọi thứ chu toàn không một sơ sót.

 

Chúng ta tìm đến nơi xem hợp tuổi linh thiêng nhất kinh thành để viết hôn thư.O Mai Dao muoi

 

Cũng đã cùng nhau khóa nguyện cầu nơi cầu Tình Nhân.

 

Đêm tân hôn.

 

Tạ Hoài Châu dùng cân hỉ vén khăn voan trên đầu ta.

 

Lần này, không có thánh chỉ từ trời giáng xuống bất ngờ.

 

Nam tử thân khoác hỉ phục đỏ rực, dáng người cao ráo như ngọc, ánh nến phản chiếu quanh thân chàng.

 

Chàng mỉm cười nhìn ta, trong đôi mắt sáng rực của chàng cũng có bóng hình của ta.

 

"Phu nhân."

 

Chàng nghiêng người đến gần, hơi thở giao hòa, mang theo mùi rượu.

 

Ta hỏi chàng: "Uống say rồi à?"

 

Chàng vùi mặt vào cổ ta cười: "Chưa."

 

Gió đêm len qua song cửa, thổi tắt ngọn nến.

 

Một tờ giấy ố vàng từ tay áo Tạ Hoài Châu rơi xuống.

 

Ánh trăng rọi vừa vặn lên mặt giấy.

 

"Chỉ vì chàng ngoái nhìn một lần, khiến thiếp nhung nhớ suốt sáng chiều."

 

Ta nhận ra đó là nét chữ của mình.

 

Đây... là bức thư tay ta từng viết.

 

Ta đẩy nam tử trước mặt ra, hỏi: "Chàng vẫn luôn giữ thư của ta sao?"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com