Hoài Chỉ

Chương 8



“Tạ tướng quân, thương vụ này ngươi rõ ràng là có lãi, chẳng thiệt gì cả.”

 

Nói rồi, hắn liếc mắt ra hiệu cho thị vệ bên cạnh.

 

Thị vệ hiểu ý, rút kiếm đặt ngang cổ ta và A Nhan.

 

Hằng vương tưởng đã nắm chắc điểm yếu của Tạ Hoài Châu, liền uy hiếp:

 

“Tạ tướng quân, thời gian không chờ người, trời sắp sáng rồi.”

 

Phía đối diện, quân Tạ gia giơ cao đuốc.

 

Ta nhìn Tạ Hoài Châu.

 

Khóe môi hắn mím chặt, như đang kiềm chế điều gì đó, tay đặt sẵn trên nỏ giương.

 

Ta âm thầm phân tích tình thế.

 

Nếu bọn chúng bắt ta và A Nhan làm con tin, thì chưa chắc đã dám tùy tiện ra tay.

 

Lúc này, thời gian như bị kéo dài ra vô tận.

 

Ta khẽ nhắm mắt, chỉ còn biết đánh cược một phen.

 

Ta vùng ra khỏi dây trói đã cắt sẵn bằng trâm cài lúc còn trên xe, lấy thuốc bột gây mù tạm thời giấu trong tay áo rải mạnh ra sau.

 

“Tạ Hoài Châu!” ta hét lớn.

 

Đám thị vệ phía sau lập tức hoa mắt, loạng choạng vung đao c.h.é.m loạn.O Mai Dao muoi

 

Ta bảo vệ A Nhan, lăn người sang một bên.

 

Vô số mũi tên lao vút trong không trung.

 

Trong cơn hỗn loạn, Hằng vương gào lớn:

 

“Bắt lấy chúng!”

 

21

 

Đám thị vệ ở gần lập tức lao nhanh về phía chúng ta.

 

Ta nghiến răng chịu đựng cơn đau nhói nơi cánh tay, vung nốt phần thuốc bột còn lại ra sau.

 

Quân Tạ gia được lệnh xông lên, giao chiến với người của Hằng vương.

 

Trận chiến rối loạn, Hằng vương cũng luống cuống, kéo theo hai thị vệ chắn trước mặt để bảo vệ bản thân.

 

Tạ Hoài Châu thúc ngựa phóng tới.

 

Khi thấy vết thương trên tay ta, ánh mắt hắn tối đi đôi chút.

 

Hắn nhảy xuống ngựa, đỡ ta và A Nhan lên ngồi, sắp xếp binh sĩ hộ tống chúng ta quay về bên kia.

 

Khi đã an toàn tới nơi, ta vừa xuống ngựa thì nhận ra A Nhan bên cạnh có điều gì đó không ổn.

 

Rõ ràng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng nàng lại nhìn trân trân về phía trước với ánh mắt kinh hoàng, hai tay khoanh trước n.g.ự.c như đang tự bảo vệ mình, không ngừng lắc đầu rơi lệ.

 

Cứ như vừa trông thấy thứ gì đáng sợ đến tận xương tủy.

 

Một ý nghĩ vụt lên trong đầu ta.

 

Ta bước đến, cho nàng uống viên thuốc an thần, rồi đỡ lấy cơ thể mềm oặt của nàng khi nàng từ từ thiếp đi.

 

22

 

Không còn sự uy hiếp, Tạ Hoài Châu nhanh chóng bình ổn được cuộc hỗn loạn lần này.

 

Hằng vương, người thất bại ê chề, đã bị tống giam vào ngục.

 

Nghe Cố An nói, khi ở phương Bắc, trận dịch khi ấy chính là trò quỷ quái do Hằng vương giở trò.O Mai d.a.o Muoi

 

Hắn bí mật thư từ qua lại với thủ lĩnh Hung Nô, hai bên đã đạt được một giao kèo.

 

Nếu hắn có thể giúp Hung Nô thắng trận, thì bọn chúng sẽ giúp hắn tranh đoạt ngai vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng dù tính toán trăm phương nghìn kế, hắn vẫn để lộ sơ hở, cuối cùng chẳng thể toại nguyện.

 

Sau khi quân Tạ gia khải hoàn hồi kinh, thấy chuyện sắp bại lộ, hắn liền liều lĩnh làm phản.

 

Hoàng thượng hạ chỉ triệu chúng ta vào cung.

 

A Nhan vì vẫn đang hôn mê nên được đưa về phủ tướng quân trước.

 

Ta ngồi trong xe ngựa, giờ khi rảnh rỗi trở lại mới cảm thấy cánh tay bị c.h.é.m đau đến thấu xương.

 

Chỉ cần hơi động đậy một chút là ta đau đến rơi nước mắt.

 

Không mang theo thuốc cầm m.á.u bên người, ta định xé một mảnh vải từ váy để băng bó.

 

Đúng lúc ấy, một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, vén rèm xe lên.

 

Tạ Hoài Châu bước vào.

 

Ta ngẩng đầu, vừa hay chạm vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.

 

Ánh mắt ấy lướt đến vết thương nơi cánh tay ta, hàng mày hơi nhíu lại.

 

“Rất đau sao?”

 

Người nam nhân này dáng cao lớn, vừa bước vào đã khiến không gian trong xe dường như chật hẹp hơn.

 

Ta hơi lúng túng nhìn chàng: “Rất đau.”

 

Tạ Hoài Châu lấy ra một lọ thuốc trị thương, ngồi sát lại gần.

 

Hắn nhẹ nhàng kéo tay ta, rắc thuốc lên vết thương.

 

Sự tác động giữa thuốc và vết thương khiến ta đau đến hít mạnh một hơi, lại rơi thêm vài giọt lệ.

 

Tạ Hoài Châu dịu giọng nói: “Sắp đỡ rồi.”

 

Hắn cúi đầu thổi vào chỗ đau, sau đó xé một mảnh vải, cẩn thận băng bó lại.

 

Cánh tay truyền đến cảm giác ấm nóng, ngứa ngứa như chạm đến tận tim.

 

Ta đưa mắt nhìn hắn.

 

Dù làm gì cũng đẹp, chỉ là thoa thuốc băng bó đơn giản vậy thôi mà cử chỉ vẫn tao nhã dị thường.O Mai d.a.o muoi

 

Tim ta đập loạn cả lên,  như thể quay về lúc nữ nhi đầy những mộng tưởng nơi khuê phòng.

 

Đến hôm nay, ta vẫn dễ dàng bị từng hành động của hắn làm rung động.

 

Nghĩ đến đây, ta khẽ cúi đầu cười gượng.

 

Khi hắn băng bó xong, ta rút tay lại.

 

Bên trong xe yên tĩnh trở lại.

 

Ta hỏi: “Trạng thái ban nãy của A Nhan rất khác thường… có phải từng chịu đả kích nào đó trước đây không?”

 

Tạ Hoài Châu nhìn ta, chậm rãi giải thích:

 

“Nàng ấy vốn là đầu bếp, khi ở biên ải từng không may bị quân địch bắt đi, mấy ngày sau mới được cứu về.”

 

“Không ai biết nàng ấy đã phải trải qua chuyện gì trong những ngày đó.”

 

Vì thế A Nhan mới sợ người lạ, mới trở nên hoảng loạn đến vậy khi đối diện nguy hiểm.

 

Xe ngựa tiến vào trong cung.

 

Khi dừng lại, Tạ Hoài Châu là người bước xuống trước.

 

Ta theo sát phía sau, đang định bước xuống bậc thềm thì hắn chìa tay về phía ta.

 

Ta hơi sững lại, nói: “Đa tạ, ta tự xuống được.”

 

Nghe vậy, nét mặt Tạ Hoài Châu không đổi, rút tay về.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com