Hoài Chỉ
18
Vào ngày thứ mười kể từ khi đến quân doanh, tướng sĩ đã chỉnh tề áo giáp, xuất binh.
Hai tháng trước, Hung Nô đã vì binh lực không đủ mà liên tục bại lui.
Nếu không phải vì dịch bệnh đột nhiên bùng phát, quân của Tạ gia lẽ ra đã sớm toàn thắng trở về.
Vì thế, trận chiến lần này không có gì bất ngờ.
Nửa tháng sau, quân Tạ gia đại phá Hung Nô, hoàn toàn quét sạch chúng khỏi phương Bắc.
Hai ngày sau, quân Tạ gia trở về kinh.
Trên đường hồi kinh, không biết Tạ Hoài Châu lôi đâu ra được một cỗ xe ngựa, cứ thế nhét ta vào trong.
Hành trình trở về mất tròn một tháng.
Khi tới được kinh thành, cũng vừa đến lúc thu vàng lá rụng đầy đất.
Ta không theo đại quân vào thành, mà rẽ đường trở lại Dược Y Cốc.
Cuộc sống lại quay về sự yên bình như xưa.
Ta hiểu rõ, từ nay về sau, ta và Tạ Hoài Châu e rằng sẽ chẳng còn liên quan gì nhau nữa.
Thế nhưng nửa tháng sau, một đạo thánh chỉ truyền đến Dược Y Cốc.
Hoàng thượng biết được công lao trị dịch của ta, ban thưởng nghìn lượng vàng cùng nhiều loại dược liệu quý hiếm.O Mai Dao muoi
Nội thị truyền chỉ mời ta lên xe ngựa: “Huyện chủ, thánh thượng có khẩu dụ, mời người vào cung một chuyến.”
19
Trước khi lên xe ngựa, ta hỏi vị nội thị trước mặt:
“Công công, trước kia ta từng được Hoàng công công trong phủ tướng quân chỉ dạy, nay đã lâu không gặp, không biết ông ấy còn khỏe không?”
Nội thị đáp:
“Huyện chủ e là đã nhớ lầm rồi, trong cung không có công công nào họ Hoàng cả.”
Hắn cười cười thúc giục:
“Trời cũng sắp tối rồi, huyện chủ nên vào cung sớm một chút, nô tài còn phải đi giao phó nhiệm vụ.”
Ta đáp lời, lên xe ngựa:
“Làm phiền công công rồi.”
Xe ngựa chạy vào trong kinh thành. Ta vén rèm nhìn ra ngoài, phát hiện xe không đi theo hướng vào cung, lòng bỗng trầm xuống.
Tên nội thị này quả nhiên đang nói dối.
Ta cất tiếng gọi ra ngoài:
“Công công, ban nãy có chiếc khăn tay của ta bay ra ngoài cửa sổ, phiền công công dừng xe nhặt giúp.”
Xe ngựa dừng lại.
Ta thừa cơ rút d.a.o găm giấu trong tay áo, bất ngờ đ.â.m mạnh về phía người bên ngoài rèm.
Một tiếng rên trầm thấp vang lên, ta lập tức nhảy khỏi xe, chạy về hướng ngược lại.
Sau lưng có tiếng người quát:
“Nàng chạy rồi, mau đuổi theo!”
Ta nhanh chân lao vào một con hẻm bên cạnh, nhưng chỉ chớp mắt đã có một nhóm người mặc đồ đen chạy đến từ phía trước.
Đang định xoay người bỏ chạy thì phía sau một lực mạnh siết chặt cổ ta, ngay sau đó miệng mũi bị khăn tay bịt kín.
Ta vùng vẫy không lại, rồi ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
20
Khi ta mở mắt ra lần nữa, thì đã thấy mình trong một căn phòng u tối.
Bên cạnh vang lên tiếng khóc nức nở, lúc này ta mới phát hiện có người ở bên.O Mai d.a.o muoi
Ánh sáng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ cao hắt vào.
Nhờ chút ánh sáng mờ nhạt ấy, ta nhận ra đó là A Nhan.
Ta và nàng đều bị trói cả tay lẫn chân.
Trong mắt nàng tràn đầy hoảng sợ, muốn nói gì đó với ta, nhưng vì tay chân bị trói nên chỉ có thể rên rỉ.
Lúc này, khi thấy được A Nhan, lòng ta liền sáng tỏ hơn một chút.
Đám người này là nhằm vào Tạ Hoài Châu.
Có lẽ bọn chúng muốn dùng ta và A Nhan để uy h.i.ế.p Tạ Hoài Châu, nhằm đạt được mục đích.
Ta dịch người lại gần A Nhan, dịu giọng trấn an:
“Xem ra hiện tại chúng ta tạm thời chưa nguy đến tính mạng. Giờ việc quan trọng nhất là giữ sức, tìm thời cơ để thoát.”
Nghe vậy, A Nhan thả lỏng đôi chút, rồi dựa vào vai ta ngủ thiếp đi.
Ta chăm chú nhìn vào song cửa sổ.
Chuyện này có lẽ có liên quan đến vụ ám sát Cố An.
Nhưng trong kinh thành này, rốt cuộc là ai muốn khiến Đại Chu thất trận trong chiến tranh?
Không biết đã bao lâu trôi qua, ta cũng dần thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, ta và A Nhan đã bị chuyển sang xe ngựa.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn.
Có vẻ như đêm đã khuya.
A Nhan tỉnh lại, dựa sát vào ta, tay ôm lấy cánh tay ta khẽ run rẩy.
Rõ ràng là nàng sợ đến cực độ.
Một khắc sau, xe ngựa dừng lại.
Hai người có dáng vẻ thị vệ ép ta và A Nhan xuống xe.
Vừa bước xuống, ánh lửa xung quanh chói mắt.
Chờ đến khi mắt thích nghi, ta nhìn thấy cách đó mười trượng, Tạ Hoài Châu đang đứng đó, khoác chiến giáp.o mai d.a.o muoi
Khuôn mặt hắn khuất trong bóng tối, ta không nhìn rõ biểu cảm.
Phía sau hắn là quân Tạ gia, đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Tạ tướng quân, bản vương muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi.”
Ta quay về hướng phát ra tiếng nói.
Người lên tiếng là Hằng vương, ta từng gặp hắn trong cung yến.
Hắn phe phẩy quạt, từ tốn bước về phía ta và A Nhan.
“Hai vị cô nương này, bản vương cũng không rõ ai mới là người trong lòng của tướng quân, nên bắt cả hai.”
Trong mắt hắn đầy thích thú, đưa quạt nâng cằm ta lên, nụ cười lấp lửng:
“Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra Tạ tướng quân cũng không ngoại lệ.”
Hằng vương xoay người, cười giả lả:
“Đêm nay nếu ngươi quy phục bản vương, đợi việc thành rồi, mỹ nhân sẽ trả lại cho ngươi, bản vương còn có thể cho Tạ gia vinh hoa trăm năm.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com