Hoài Chỉ

Chương 6



“Tiểu nha đầu này, đúng là ngang bướng y như phụ thân con ngày trước!”

 

Ta biết, vậy là ông đã đồng ý rồi.

 

Vì thế, ta cúi đầu dập ba cái thật sâu:

 

“A Chỉ lần này đi, chẳng rõ ngày nào mới được trở về nhà.”

 

“Tổ phụ nhất định phải giữ gìn sức khỏe.”

 

16

 

Ngày hôm sau, ta cùng Cố An lên đường.

 

Thúc ngựa chạy suốt nửa tháng, cuối cùng mới đến được tiền tuyến.

 

Vừa đặt chân vào doanh trại, chỉ thấy vô số binh sĩ nằm la liệt trên cáng, sắc mặt gầy gò ửng đỏ, môi khô nứt nẻ, tiếng ho thì triền miên không dứt.

 

Cố An dẫn ta đi gặp Tạ Hoài Châu.

 

Khi màn trướng được vén lên, nam nhân trước án thư vừa lúc ngẩng đầu nhìn qua.

 

Hắn gầy đi nhiều, bên khóe môi còn lún phún râu xanh đen, trông như mấy đêm rồi chưa từng chợp mắt.

 

Nhìn thấy ta, hắn sững người một khắc, rồi sắc mặt nghiêm lại, giọng trầm vang lên:

 

“Đưa nàng về!”

 

Cố An luống cuống, quay sang nhìn ta như cầu cứu.

 

Ta trao cho hắn một ánh mắt trấn an:

 

“Ngươi ra ngoài trước đi.”

 

Nghe vậy, hắn như được đại xá, lập tức rút lui như chạy trốn.O Mai d.a.o muoi

 

Ta bước tới, đứng trước mặt Tạ Hoài Châu:

 

“Ngươi quên ta cũng là một đại phu sao?”

 

Tạ Hoài Châu chau mày: “Chiến trường là nơi…”

 

“Ngươi định nói chiến trường đao kiếm vô tình, đúng không?”

 

Ta cắt lời hắn:

 

“Lẽ nào ta không biết? Nhưng ta vẫn đến.”

 

“Cố An về kinh đã bị ám sát, tin tức phương Bắc căn bản không thể đến được hoàng thành.”

 

“Tạ Hoài Châu, giờ đây chỉ có ta mới có thể giải quyết dịch bệnh này.”

 

“Ngươi bảo Cố An đưa ta trở về, chẳng khác nào đem quân Tạ gia, đem dân chúng phương Bắc, thậm chí toàn Đại Chu đẩy vào cảnh nguy nan.”

 

Ta biết Tạ Hoài Châu ta quen sẽ không làm ngơ trước tính mạng bá tánh.

 

Hắn là tướng quân, là người vì quốc gia xã tắc mà có thể dốc hết xương máu.

 

Tạ Hoài Châu nhắm mắt lại, hồi lâu mới mở lời, giọng khàn đặc:

 

“Hung Nô tàn bạo, hung hãn vô cùng…”

 

“Thì đợi chúng tấn công rồi hãy nói.”

 

Ta cắt ngang:

 

“Tạ Hoài Châu, ta tin ngươi.”

 

Chỉ cần binh sĩ khỏe mạnh, trận này nhất định có thể thắng.”

 

“Ngươi cũng hãy tin ta… được không?”

 

Tin rằng ta có thể chữa khỏi đại dịch này.

 

Tạ Hoài Châu nhìn ta, nơi đuôi mắt ửng đỏ, ánh mắt kiên định rơi trên gương mặt ta.

 

Thật lâu sau, hắn mới nghẹn giọng nói khẽ:

 

“Được.”

 

“Ta sẽ cử người bảo vệ nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

17

 

Ta đã ở lại trong quân doanh.

 

Ngay khi dịch bệnh bùng phát, Tạ Hoài Châu liền đưa những binh sĩ bị nhiễm bệnh sang một bên của doanh trại để cách ly.

 

Vì vậy, số người mắc bệnh không quá nhiều.

 

Ban ngày, ta chia số lá ngải cứu mang theo cho các binh sĩ để xông khói, rồi rắc nước vôi khắp các lều trại.O Mai Dao muoi

 

Những người bệnh thường nặng hơn vào ban đêm, có người không chỉ sốt cao không lui và ớn lạnh, mà còn nổi ban đỏ.

 

Đêm đến, ta lật hết sách thuốc, phối chế phương thuốc rồi đem đi sắc, sau đó cho các binh sĩ mắc bệnh uống.

 

Ba ngày sau, bài thuốc nghiên cứu ra bắt đầu có tác dụng.

 

Tạ Hoài Châu liền sắp xếp người chuyên trách sắc thuốc với số lượng lớn.

 

Lại ba ngày nữa trôi qua, tình trạng bệnh của các binh sĩ dần ổn định, gần như khỏi hẳn.

 

Thấy dịch bệnh được khống chế, để vực dậy sĩ khí, đêm ngày thứ tám, Tạ Hoài Châu tổ chức một buổi đốt lửa trại.

 

Lo sợ Hung Nô tập kích, binh sĩ không được phép uống rượu, nên dùng nước thay thế.

 

Lúc cao hứng, họ cùng nhau hát những bài đồng d.a.o Kinh thành.

 

Các binh sĩ bắt đầu nhớ nhà.

 

Để kéo họ ra khỏi bầu không khí ảm đạm, Cố An bày trò trêu chọc, bảo Tạ Hoài Châu hát một bài.

 

Tạ Hoài Châu xưa nay nghiêm nghị trước mặt binh sĩ, hiếm khi chịu hòa nhã.

 

Vậy nên khi thấy Cố An khơi mào, binh sĩ liền hào hứng hùa theo.

 

Giữa đám đông, khóe môi Tạ Hoài Châu khẽ cong, chạm tay lên cổ mình.

 

Có binh sĩ thấy thế liền reo lên:

 

"Đại tướng quân không hát, vậy thì mời phu nhân tướng quân hát đi!"

 

Vừa dứt lời, cả bọn đồng loạt quay sang nhìn ta.

 

Bị ánh mắt dồn về phía mình, ta nhất thời quên phản bác danh xưng "phu nhân tướng quân" ấy, chỉ vội vàng xua tay:O Mai Dao muoi

 

"Ta từ nhỏ đã hát không đúng âm nào cả."

 

Nhưng bọn họ chẳng nghe, chỉ mải mê reo hò.

 

Ta như cầu cứu mà nhìn về phía Tạ Hoài Châu.

 

Hắn trông có vẻ rất vui, khóe môi cong cong, ánh mắt đầy ý cười.

 

Mặt ta đỏ bừng, không tiếng mà cầu khẩn: "Giúp ta với."

 

Hắn cười cả bằng ánh mắt, rồi lên tiếng ngăn đám binh sĩ:

 

"Vậy để ta góp vui một khúc vậy."

 

Nói xong liền cất tiếng hát.

 

Là một bài chiến ca quen thuộc trong quân đội.

 

Ta cứ ngỡ hắn nói "góp vui" chỉ là khiêm tốn, nào ngờ lại là thật.

 

Giọng điệu hắn chẳng lần nào chạm đúng nốt cả.

 

Binh sĩ nghe xong liền phá lên cười.

 

Tạ Hoài Châu hóa ra còn tệ hơn cả ta trong khoản ca hát.

 

Ta cũng bật cười theo, đến nỗi sau đó cười đến đau cả bụng.

 

Đến khi hát xong, Tạ Hoài Châu quay sang nhìn ta.

 

Đôi mắt hắn sáng trong, dưới ánh trăng ánh lên tia sáng, còn rực rỡ hơn cả sao trên trời.

 

Ta ngẩn người trong chốc lát, rồi ngay sau đó liền tỉnh táo lại.

 

Ta và hắn, đã sớm hòa ly rồi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com