Hoài Chỉ
12
Khi đến Dược Y Cốc, nơi này không còn náo nhiệt như năm năm trước.
Chỉ còn một khoảng yên ắng, thỉnh thoảng mới có tiếng chim hót hay côn trùng rả rích.
Tổ phụ ta nằm trên ghế trúc, tay phe phẩy quạt mo, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nắng chiều rơi nhẹ xuống người ông, ta thấy tóc bạc bên thái dương ông đã nhiều thêm so với lúc ta xuất giá.
Dường như cảm nhận được, ông mở mắt, ánh nhìn giao với ta.
Giây tiếp theo, ông cười ha hả nói lớn:
“Chỉ nha đầu cuối cùng cũng chịu về nhà rồi, hôm nay về muộn, không có mứt quả ăn đâu đấy.”
Cảnh tượng này, chẳng khác gì thuở ta còn nhỏ.
Chỉ là ta xuống núi mải chơi trễ giờ, về đến nhà thì vừa làm nũng vừa giở trò mè nheo với ông để xin mứt quả ăn.O Mai Dao muoi
Nước mắt ta bất giác dâng đầy khóe mi, nghẹn ngào gọi:
“Tổ phụ…”
Ông phe phẩy quạt, nhắm mắt lại nói:
“Khóc cái gì, tổ phụ nào có không mua mứt quả cho con.”
Ta lau nước mắt, bước lên nhận lấy quạt từ tay ông, cười nói:
“Tổ phụ còn nói con nữa, tôn nữ lần này xuống núi bắt được mấy con cá chép tươi ngon, lát nữa nấu cháo cá, ông không được ăn vụng đó nha!”
Ông lão cười lắc đầu:
“Miệng con càng ngày càng lanh lợi.”
13
Tổ phụ đã lớn tuổi, có lúc đối diện với những người bệnh tìm đến cầu chữa trị, tuy lòng còn nhưng sức đã không theo kịp.
Vì vậy, sau khi ta rời khỏi, suốt năm năm ấy, người dân lui tới Dược Y Cốc ngày càng thưa thớt.
Nay ta trở về, mọi việc lại như xưa.
Ông lo chẩn mạch, ta phụ trách bốc thuốc.
Thỉnh thoảng có bệnh nhân mang chứng nan y đến, sau khi được chữa khỏi, lại đem chuyện kể cho thân hữu gần xa.
Một năm sau, Dược Y Cốc khôi phục lại vẻ tấp nập thuở nào.
Tổ phụ lòng dạ từ bi, thấy người bệnh lần lượt hồi phục, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn xưa.
Lúc rảnh rỗi, ta cùng ông chơi cờ, hoặc dắt ông ra hồ câu cá.
Cuộc sống chậm rãi mà bình dị, nhưng cũng không thiếu phần thú vị.
Một đêm nọ, mưa đập vào lá chuối ngoài sân, rơi rào rạt như trút.
Ta chợt sực tỉnh, lại một mùa hạ nữa đã đến.
Vừa định nhắm mắt đi vào giấc ngủ, thì một trận gió lớn hất tung then cửa sổ.
Ta bật dậy định khép cửa lại, thì đúng lúc một tia sét rạch ngang trời.
Ánh sáng chói lòa xẹt qua, khiến màn đêm mịt mù cũng sáng lên trong khoảnh khắc.
Ngoài cửa sổ, một người nam nhân ngã gục giữa đất, trên n.g.ự.c cắm một mũi tên, hôn mê bất tỉnh.O Mai Dao muoi
Ta giật mình kinh hãi.
Do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn bước ra ngoài.
14
Khi trị thương cho nam nhân kia, ta nhận ra hắn chính là Cố An, thuộc hạ thân cận của Tạ Hoài Châu.
Hắn mang trọng thương, chắc chắn là gặp ám sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lo rằng thích khách sẽ lần theo dấu vết đến tận Dược Y Cốc, ta đã cố tình ném xuống nhiều dải vải nhuốm m.á.u về hướng ngược lại với đường vào cốc.
Ba ngày sau, hắn mới dần tỉnh lại.
Hắn nói, hôm đó phụng mệnh Tạ Hoài Châu đem chiến báo từ phương Bắc hồi kinh, giữa đường bất ngờ bị phục kích.
Trong lúc chạy trốn, vô tình ẩn vào nơi rừng núi, mới đến được Dược Y Cốc.
Ba tháng trước, ta đã từng nghe tin từ những người dân đến cốc khám bệnh:
Hung Nô lại gây loạn phương Bắc, Tạ Hoài Châu một lần nữa xuất chinh.
Ta hỏi hắn:
“Tình hình phương Bắc hiện nay ra sao?”
Cố An mặt mày hoảng hốt:
“Hai tháng trước, phương Bắc bỗng bùng phát dịch bệnh, nhiều bách tính và binh sĩ mắc bệnh, chưa đến ba ngày đã chết.”
“Một tháng trước đã có sứ giả đưa tin về triều, nhưng đến nay vẫn không thấy ngự y triều đình phái đến, sứ giả cũng không có ai quay về.”
“Lần này ta phụng mệnh hồi kinh, lại bị ám sát, chắc chắn có người cố tình ngăn cản.”
“Nhưng giờ đây, sinh mạng của bách tính và binh lính nơi biên cương đều như ngọn đèn trước gió…”
Nói tới đây, hắn như nhớ ra điều gì, cố gắng chống người ngồi dậy rồi quỳ thụp xuống trước ta.
“Xin huyện chủ hãy đến phương Bắc, cứu lấy dân chúng Đại Chu!”
Hắn liên tục dập đầu:
“Huyện chủ, Hung Nô lần này thế như chẻ tre, mà các huynh đệ của chúng tôi thì đang trong cơn hấp hối, sao có thể chống đỡ nổi?”
“Dù có người may mắn qua khỏi ôn dịch, thì cũng khó lòng sống sót dưới tay Hung Nô!”
Thấy hắn vẫn định tiếp tục quỳ lạy, ta vội vàng đỡ hắn dậy:O Mai Dao muoi
“Thương thế của ngươi chưa khỏi, đừng làm rách vết thương.”
Ta thở dài, nói khẽ:
“Ta sẽ đi cùng ngươi.”
“Chỉ là chuyến này hung hiểm trùng trùng, ngươi phải để ta nói rõ với tổ phụ.”
15
Tổ phụ không đồng ý để ta lên đường đến phương Bắc.
Vì chuyện này, ông đóng cửa nhốt mình trong phòng, cả một ngày không buồn gặp mặt ta.
Thời gian cấp bách, ta và bách tính phương Bắc đều không thể đợi lâu hơn được nữa.
Ta quỳ trước cửa phòng ông một canh giờ, ông đau lòng, cuối cùng cũng mở cửa, giọng chẳng vui vẻ gì:
“Vào đi!”
Vừa bước vào, ta liền quỳ xuống trước mặt ông:
“Tổ phụ, A Chỉ biết người đang nghĩ gì.”
“Hồi đó, phụ thân cùng mẫu thân cũng ngã xuống trên chiến trường ấy, người sợ cháu đi rồi sẽ chẳng trở về nữa…”
Nước mắt đã tràn mi, ta nghẹn ngào nói tiếp:
“Cháu cũng sợ, tổ phụ…”
“Nhưng cháu vẫn muốn đi.”
“Dịch bệnh thật khó nắm bắt, chiến trường lại là nơi gươm đao vô tình, cháu không thể hứa rằng mình sẽ bình an trở về.”
“Nhưng cháu xin hứa… cháu nhất định sẽ cố hết sức, cố hết sức để sống sót mà trở về.”
Tổ phụ chống gậy, giậm chân một cái, lệ rơi đầy mặt:
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com