Thấy ta đến, bà gắng gượng tinh thần, cùng ta nói chuyện rất lâu.
Có lẽ là Tạ Hoài Châu có căn dặn, lại thêm dạo gần đây bà bệnh nằm liệt giường, đã lâu không ra ngoài.
Hiện tại, bà vẫn chưa hay biết chuyện thân mẫu của Trân Nhi đã tới phủ.
Thấy bà nói chuyện mệt rồi, ta đỡ bà nằm xuống.
“Dù đã vào hè, nhưng mẫu thân cũng chớ nên tham mát, áo mặc ít quá không được đâu.”
Bà mẫu khép mắt lại, cười đáp: “Biết rồi, ta đâu phải đứa con nít ba tuổi đâu.”
Dặn dò vài câu với nha hoàn bên cạnh bà về tình hình bệnh tình, ta rời khỏi viện.
Vừa hay khi ấy cũng gần cuối giờ Thìn, Tạ Hoài Châu cũng sắp hồi phủ.
Ta biết sau khi hạ triều hắn sẽ đến thư phòng, liền vòng đường đi về phía đó.
Thư phòng là nơi trọng yếu, ta không tiện vào một mình, bèn tìm một cái đình gần đó ngồi tạm.
Ta nhận lấy thức ăn cá từ tay Lưu Huỳnh, ngẩn người nhìn bầy cá chép trong hồ.
Ước chừng qua nửa nén nhang, ta thấy Tạ Hoài Châu.
Nam tử ấy vóc dáng cao ráo, phong thần tuấn lãng, đi lại giữa làn gió hè, tà áo tung bay.
Nghe Lưu Huỳnh nói dạo này hắn rất bận.
Biên ải đại thắng, Thánh Thượng vui mừng khôn xiết, hỏi hắn muốn được ban thưởng điều chi.
Hắn chẳng đòi hỏi gì, chỉ nói thắng lợi lần này đều là nhờ phúc đức của bệ hạ, tướng sĩ đồng lòng.
Thánh Thượng nghe vậy cảm động lắm, thường triệu hắn vào Cần Chính điện bàn việc.O Mai Dao muoi
Thấy hắn bước vào thư phòng, ta cũng đi theo sau.
Gõ cửa hai cái, ta đẩy cửa bước vào.
Tạ Hoài Châu ngẩng đầu nhìn, thấy là ta, đuôi mày khẽ nhướn lên.
“Phu nhân.”
Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng truyền vào tai ta như bất ngờ gõ một tiếng vào lòng.
Tim ta khẽ động.
Đây là lần thứ hai hắn gọi ta là “phu nhân”.
Cũng có lẽ là lần cuối cùng.
Ta mở hộp thức ăn, lấy ra chén canh sen đưa đến trước mặt hắn.
“Thời tiết nóng bức, trưa nay chàng còn phải vào doanh trại, ta đã dặn nhà bếp nấu món thanh nhiệt, uống rồi hãy đi.”
Nói xong, ta khẽ thở ra một hơi.
“Phu quân.”
Đây là lần đầu tiên ta gọi hắn như thế, nhưng cũng là lần cuối cùng.
Hàng mi Tạ Hoài Châu khẽ run, tay cầm muỗng cũng dừng lại.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói:
“Chúng ta hòa ly đi.”
Cuộc hôn nhân giữa ta và hắn, ngay từ đầu vốn không phải do tình cảm mà thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta đã từng đánh giá thấp lòng tham của chính mình.
Tưởng rằng chỉ cần được ở bên chàng là đủ.
Nhưng sự thật lại không như ý.
Ta vẫn không thể, trở thành kẻ dư thừa trong cuộc đời ai đó.
Thư phòng rơi tĩnh lặng.
Ta chưa từng thấy thời gian lại khó trôi qua như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, trong sự im lặng kéo dài ấy, Tạ Hoài Châu mở miệng:
“Được.”
Có lẽ vừa uống canh sen, giọng chàng hơi khàn: “Những năm qua, nàng vất vả rồi.”
Khoảnh khắc được hồi đáp, như thể tảng đá lớn trong lòng ta rơi xuống, cảm giác như đã hoàn thành một việc trọng đại.
Ta lấy tờ hòa ly thư đã chuẩn bị sẵn trong tay áo, đặt lên án thư.O mai d.a.o muoi
“Hòa ly thư ta đã viết xong.”
“Ngày mai ta sẽ rời phủ. Việc này mẫu thân vẫn chưa biết, đợi bà khỏi bệnh, xin tướng quân thay ta nói rõ.”
Nói rồi, ta xoay người rời khỏi thư phòng.
11
Sáng sớm hôm sau, ta một mình lên xe ngựa đến Dược Y Cốc.
Ra khỏi kinh thành, đường núi gập ghềnh khiến xa phu phải giảm tốc độ.
Đi được một đoạn, sau lưng vang lên tiếng gọi:
“Tiết cô nương, xin dừng bước!”
Ta lập tức bảo xa phu dừng xe, vén rèm nhìn ra phía sau.
Chỉ thấy một người có dáng dấp thái giám trong cung, cưỡi ngựa hối hả đuổi theo.
Ta vội vàng xuống xe.
Người kia nhảy khỏi lưng ngựa, hành lễ rồi nói:
“Tiết cô nương, có thánh chỉ.”
Ta sững người, lập tức quỳ xuống nhận chỉ.
Thái giám mở ra thánh chỉ màu vàng sáng, tuyên đọc:
“Tiết thị Tiết Chỉ, xét thấy nàng hiền lương thông tuệ, siêng năng ôn thuận…”
“Trẫm cảm mộ đức hạnh, đặc phong làm huyện chủ, ban phong hiệu Huệ Mẫn, thực ấp tám trăm hộ.”
Chờ đọc xong, lòng ta ngổn ngang trăm mối.
Thái giám thấy rõ sự nghi hoặc của ta, liền nói:
“Năm năm trước, đêm tân hôn của Tạ tướng quân liền phải xuất chinh. May có Tiết cô nương vững vàng hậu phương, tướng quân mới có thể yên tâm nơi tiền tuyến, lập nên chiến công hiển hách. Những điều này, Hoàng thượng đều đã để tâm ghi nhớ.”