Hoài Chỉ

Chương 11



Có lẽ vì đã uống rượu, chàng dịu dàng hơn thường ngày.

 

Nghe ta hỏi, chàng nghiêm túc gật đầu.

 

Ta nhất thời có chút thẹn thùng.

 

Không biết chàng tìm được ở đâu, lại cất giữ bên mình từ bao giờ.

 

Khi ta còn đang ngẩn người suy nghĩ, chợt cảm thấy vành tai bị chàng cắn nhẹ.

 

Ta rùng mình, né sang bên: "Tạ Hoài Châu, ngứa quá..."

 

Chàng lại khẽ cắn lên cổ ta, rồi nhìn ta: "A Chỉ, sao nàng không gọi ta là phu quân?"

 

Giọng nói mang theo chút ấm ức.

 

Chàng hôn lên mắt ta, ôm ta đến giường: "Gọi ta một tiếng phu quân, được không?"

 

Tạ Hoài Châu đặt bàn tay to lên eo ta, tìm được dây buộc.

 

Bộ hỉ phục rườm rà từng lớp được chàng tỉ mỉ cởi ra.

 

Thấy ta vẫn không trả lời, chàng trừng phạt bằng cách xông tới.

 

"Phu... quân." Ta khó khăn thốt lên.

 

Nam tử hài lòng, ôm ta, trán kề trán.O mai d.a.o muoi

 

"A Chỉ..."

 

Chàng thì thầm: "Tấm lòng này sáng rõ như trăng rằm, dù muôn trùng non nước..."

 

"Ta cũng chỉ hướng nàng mà đi."

 

Ngoại truyện – Tạ Hoài Châu

 

Ta thường nghe tổ phụ nhắc đến Tiết Chỉ.

 

Ông nói, đó là một tiểu nha đầu thích ăn mứt quả, thích khóc, thích nhõng nhẽo, cũng thích cười.

 

Hôm ấy, ta lần đầu theo tổ phụ đến Dược Y Cốc.

 

Tiết Chỉ không có ở đó.

 

Gia gia của Tiết Chỉ nói nàng ham chơi, đã rời cốc, trời thì sắp tối, nhờ ta đi tìm nàng về.

 

Lúc đó ta đã ra khỏi cốc rồi, nhưng bỗng nhớ lại lời tổ phụ nói nàng thích ăn mứt quả, thế là ta quay lại.

 

Ta lần theo con đường núi mà tìm.

 

Cuối cùng tìm thấy một tiểu nha đầu mắt đỏ hoe như quả táo vì khóc nhiều.

 

Ta ngập ngừng một chút, rồi mới lấy gói mứt quả ra, dè dặt đưa cho nàng.

 

Quả đúng như tổ phụ nói, nàng thực sự là một cô bé thích ăn mứt quả, thích khóc.

 

Ăn xong mứt quả, nàng không khóc nữa, đôi mắt tròn xoe cứ nhìn ta chằm chằm, không chớp.

 

May mắn hôm ấy trăng tròn không bị mây che khuất.

 

Ta thấy chính mình phản chiếu trong mắt nàng, cũng cảm nhận được tim mình đập rộn ràng.

 

Về sau ta mới biết.

 

Thì ra, hôm ấy người rung động, không chỉ có mình ta.

 

Sau khi ta lớn thêm một chút, tổ phụ thường lấy mối hôn ước từ thuở nhỏ giữa ta và Tiết Chỉ ra nhắc mãi.

 

Ông bảo ta không được phép thích nữ tử nào khác.

 

Chỉ được thích tiểu A Chỉ của ta.

 

Như đúng ý nguyện của ông, ta chỉ thích mỗi A Chỉ.

 

Là những gói mứt quả lén đưa nhờ ông mang tới, là những “tình cờ gặp gỡ” khi biết nàng mỗi tháng đều đến kinh thành khám bệnh từ thiện, là con đường đưa nàng lén về lại cốc sau những lần gặp gỡ.

 

Là ánh mắt ta lén dõi theo nàng sau mỗi lần gặp mặt.

 

Biết được mình có thể thành thân với A Chỉ, ta gần như không chợp mắt suốt đêm.

 

Ta từng tưởng tượng vô số lần về đêm tân hôn của chúng ta.

 

Ta nghĩ, ta sẽ dịu dàng kề tai nàng mà đọc: “Tấm lòng này sáng rõ như vầng trăng.”

 

Ta nghĩ, ta sẽ hôn lên mắt nàng và gọi nàng là “phu nhân”.

 

Ta nghĩ… chỉ mới nghĩ thôi mà ta đã không tài nào ngủ được.O Mai Dao muoi

 

Thế nhưng ta không ngờ, lại là một đạo thánh chỉ đưa ta tức tốc đến biên cương.

 

Trận chiến ấy hiểm nguy, ta rất có thể sẽ không thể quay về.

 

Vì vậy, rất nhiều lời, ta đã chọn cách không nói.

 

Nhưng ta lại không ngờ rằng, chính những lần muốn nói lại thôi đó đã trở thành hiểu lầm giữa ta và A Chỉ.

 

Khiến chúng ta bỏ lỡ nhau nhiều năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Khi A Chỉ trong thư phòng gọi ta một tiếng “phu quân”, tim ta đập rất nhanh.

 

Đó là lần đầu tiên A Chỉ gọi ta như vậy.

 

Cũng suýt nữa là lần cuối cùng.

 

Ta không muốn hòa ly với nàng.

 

Nhưng ánh mắt kiên quyết trong mắt nàng làm tan vỡ mọi dũng khí ta có để “mặc cả” với nàng.

 

Khi đôi mắt trong veo ấy nhìn ta, ta biết rõ… ta không thể từ chối nàng.

 

Những năm ta không có mặt, nàng đã chịu khổ quá nhiều.

 

Đến nụ cười cũng hiếm hoi.

 

Bên ta, nàng không hạnh phúc.

 

Vì vậy, ta để nàng rời đi.

 

Nữ tử trong thế gian này vốn đã chẳng dễ dàng, huống hồ lại là một người đã hòa ly.

 

Ta vào cung, dùng quân công đổi lấy một ân điển cho nàng.

 

Non cao nước xa, chỉ mong nàng giữ gìn, sớm gặp được người xứng đáng.

 

Tưởng rằng từ đó sẽ không còn gặp lại.

 

Nhưng ta lại thấy nàng ở phương Bắc.

 

Nàng nói nàng biết chiến trường nguy hiểm, đao kiếm không có mắt, nhưng nàng vẫn đến.O Mai d.a.o Muoi

 

Nàng nói nàng tin ta, và muốn ta cũng hãy tin nàng.

 

Ta tất nhiên tin y thuật của nàng, nhưng vẫn không khỏi lo cho sự an nguy của nàng.

 

Đêm lửa trại hôm ấy, nghe các binh sĩ gọi nàng là “tướng quân phu nhân”, ta đã ích kỷ mà không lên tiếng đính chính.

 

Đôi mắt ngấn nước của A Chỉ nhìn ta, cầu xin ta giúp nàng.

 

Lòng ta mềm nhũn.

 

Trận chiến phương Bắc thắng lợi, ta trở về triều.

 

Ta trở lại phủ tướng quân, gom hết dũng khí bước vào viện mà nàng từng ở.

 

Bên trong không có nhiều thay đổi, trên giường dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của nàng.

 

Qua khe tủ hơi mở, ta nhìn thấy kinh Phật bên trong.

 

Lưu Huỳnh nói, đó là A Chỉ chép cho ta.

 

Nàng còn nói, năm đầu tiên ta xuất chinh, hầu như đêm nào A Chỉ cũng giật mình tỉnh giấc.

 

Những bản kinh Phật này là do nàng chép vào vô số đêm không thể chợp mắt.

 

Khi ta nhặt lấy xấp kinh Phật dày cộm, chuẩn bị đứng dậy, lại thấy một quyển sổ tay cũ vàng.

 

Ta nhận ra đó là nét chữ của A Chỉ.

 

Cũng là một xấp dày cộp.

 

Bên trong là đầy ắp tâm sự thiếu nữ, khiến ta vừa vui mừng lại vừa xót xa.

 

Thì ra, trước khi chúng ta thành thân, A Chỉ của ta cũng từng vì ta mà thao thức suốt một đêm dài.

 

Dù mang trên người sự nghiêm nghị của người từng trải sa trường, ta vẫn là Tạ Hoài Châu của năm xưa.O Mai Dao muoi

 

 Nhưng đại dịch phương Bắc chưa hoàn toàn kết thúc, nếu ta đi lúc này, e rằng sẽ liên lụy đến A Chỉ.

 

Nhưng ta không ngờ, dù vậy cũng không tránh được.

 

Nhờ hoàng hậu, ta mới biết, giữa ta và A Chỉ đã có biết bao hiểu lầm.

 

Đều do ta cả, dường như chưa bao giờ thật sự nhìn từ góc độ của nàng.

 

Nghe nàng nói: “Chàng không thể như vậy được”, ta cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, không sao thở nổi.

 

Ta thật là tên khốn, đã làm nhiều chuyện khiến nàng đau lòng như vậy.

 

Đêm thành thân.

 

Những tưởng tượng vô số đêm từng hiện lên trong đầu ta nay đã trở thành hiện thực.

 

Ta nhõng nhẽo bắt A Chỉ gọi ta “phu quân”.

 

Khi tiếng “phu quân” ấy cất lên, lòng ta như được lấp đầy.

 

Vì vậy, ta nguyện nói:

 

“Tấm lòng này sáng rõ như trăng rằm, dẫu qua ngàn núi cũng sẽ đi.”

 

“Chỉ vì nàng mà bước.”

 

(Hết)

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com