Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 18



Rất nhanh sau đó, chuông tan học vang lên.

Tiếng chuông vừa dứt, học sinh khối 10 và 11 ùa ra như ong vỡ tổ.

Trầm Ngư và Tống Hiền đi cùng nhau, bị dòng người đẩy ra phía cổng trường.

Để tiết kiệm thời gian, phần lớn học sinh chuẩn bị sẵn đồ cần mang về cuối tuần từ buổi trưa, nhét hết vào ba lô mang lên lớp.

Như vậy đến khi tan học buổi chiều, họ không cần quay về ký túc xá nữa, chỉ việc xách ba lô lên và rời khỏi trường.

Đồ Trầm Ngư cần mang về không nhiều, nên buổi trưa cô cũng giống mấy bạn cùng phòng mang ba lô đến lớp.

Chỉ có điều, Tống Hiền thì không có thói quen như vậy.

Thế nên lúc này, khi cả hai đi tới dưới khu ký túc xá nam, Trầm Ngư bèn đứng chờ trên bậc thềm ngoài tòa nhà để đợi Tống Hiền lên lấy ba lô.

Nguyên chủ Lục Trầm Ngư và Tống Hiền sống cùng một khu dân cư, cha mẹ hai bên cũng quen biết nhau. Vì lý do an toàn, dù hai người đã chia tay, mỗi chiều thứ Sáu sau khi tan học, họ vẫn thường đi cùng nhau về nhà.

Trầm Ngư mặc đồng phục xanh trắng của trường trung học số Một, đứng yên lặng dưới gốc cây, tóc đuôi ngựa mềm mại buông sau gáy.

Rõ ràng là trang phục chẳng khác gì những cô gái khác.

Thế nhưng mỗi học sinh đi ngang qua đều không kìm được mà hướng ánh mắt về phía cô.

“Cô ấy xinh thật đấy...” Đỗ Tiểu Thiên lẩm bẩm.

Rồi cậu ta không nhịn được, dùng khuỷu tay thúc vào Cố Ngôn đang đứng bên cạnh.

“A Ngôn à, lần này mắt nhìn người của cậu cũng chuẩn đấy.”

Thiếu niên điển trai bên cạnh nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đứng dưới gốc cây đằng xa, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười đẹp mắt.

“Có muốn qua chào một câu không?” Đỗ Tiểu Thiên lại đề nghị: “Không phải tôi nói cậu đâu, A Ngôn. Cậu đã định theo đuổi người ta thì đâu thể cứ âm thầm như vậy được. Ít nhất cũng phải để người ta biết là cậu thích chứ.”

Ngón tay đang xách cặp của Cố Ngôn hơi siết lại, hắn cúi đầu nói:

“Tôi chỉ hơi lo, em ấy sẽ giận lây tôi vì chuyện của Lâm Thư Kỳ.”

Nghe vậy, Đỗ Tiểu Thiên bực tức nói ngay:

“Lâm Thư Kỳ đúng là đầu óc có vấn đề. Rõ ràng là cô ta giở thói đỏng đảnh rồi chủ động đòi chia tay, cậu chịu hết nổi mới đồng ý. Vậy mà cô ta cứ nhất quyết đổ lỗi lên đầu bé khoá dưới. Cậu nghe xem dạo này trong trường đồn thổi kinh khủng thế nào rồi!”

Mải me bênh bạn, Đỗ Tiểu Thiên lại không nhận ra, khi cậu ta nói những lời này, ánh mắt Cố Ngôn lộ rõ vẻ chột dạ.

“Không được, hôm nay phải giải thích rõ ràng với bé ấy mới được.” Đỗ Tiểu Thiên vừa dứt lời liền kéo Cố Ngôn đi về phía Trầm Ngư.

Cố Ngôn phản xạ định giãy ra, nhưng rất nhanh sau đó, trong lòng hắn lại cảm thấy đúng là gặp Trầm Ngư một lần. Vậy nên cũng không phản kháng nữa.

Hai người đi thẳng đến phía sau cô gái đang đứng dưới gốc cây.

Đỗ Tiểu Thiên huých Cố Ngôn một cái, thế là Cố Ngôn lên tiếng trước:

“Trầm Ngư.”

Giọng nói hắn trong trẻo, khiến người nghe không khỏi nảy sinh thiện cảm.

Cô gái quay đầu lại, ánh mắt lóe lên vài phần bất ngờ, còn có chút gì đó mà Cố Ngôn không thể hiểu nổi.

Không biết tại sao, trong lòng Cố Ngôn bỗng dưng căng thẳng đến khó tả.

Trầm Ngư gật đầu, giọng khá lạnh nhạt:

“Chào hai anh.”

Nghe vậy, Đỗ Tiểu Thiên thoáng sửng sốt. Thái độ này của Trầm Ngư nằm ngoài dự đoán của cậu ta.

Trước giờ những nữ sinh trong trường mà gặp Cố Ngôn, ai chẳng mặt đỏ tim đập rộn ràng. Lạnh lùng như Trầm Ngư đúng là mới thấy lần đầu tiên.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua đầu cậu ta trong chốc lát, cậu ta lại nhanh chóng cười nói:

“Lát nữa em về nhà bằng gì vậy? Có cần bọn anh đưa về không? Lát nữa xe nhà A Ngôn tới đón, tiện đường chở em một đoạn.”

Tiện đường?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trầm Ngư không khỏi thấy buồn cười. Hai người này đến nhà cô ở đâu còn chưa biết, thế mà bảo tiện đường.

Cô lắc đầu:

“Không cần đâu, tôi đi xe buýt là được rồi.”

Đỗ Tiểu Thiên có hơi thất vọng:

“Xe buýt đông người chật chội lắm, mà không khí cũng ngột ngạt nữa.”

Còn Cố Ngôn thì cẩn thận quan sát gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt, nhẹ giọng hỏi:

“Em đang đợi ai à?”

Trầm Ngư liếc hắn một cái, tự nhiên đáp:

“Đợi bạn.”

Lời vừa dứt, Tống Hiền liền đeo ba lô từ trong ký túc xá nam đi ra.

Cậu đi thẳng tới chỗ Trầm Ngư, thấy hai người bên cạnh cô liền vô thức nhíu mày.

“Sao anh ta lại ở đây?” Ánh mắt bất mãn của Tống Hiền rơi thẳng lên người Cố Ngôn.

Sau mấy chuyện liên quan đến Trầm Ngư, cái tên Cố Ngôn trong mắt Tống Hiền đã gần như gắn liền với hai chữ “rắc rối”. Nên khi thấy hắn, Tống Hiền không thể tỏ ra hoà nhã được.

Trầm Ngư bước lại gần phía Tống Hiền vài bước, nhẹ giọng đáp:

“Mình cũng không biết.”

Hành động này như xác nhận cô và Tống Hiền cùng một phe

Cố Ngôn chưa kịp phản ứng thì Đỗ Tiểu Thiên bên cạnh thì không nhịn nổi.

"Mày nói chuyện kiểu gì vậy? A Ngôn nhà bọn tao ở đâu thì liên quan gì đến mày chứ?"

Tống Hiền nghe vậy liền lạnh lùng ngẩng đầu liếc cậu ta một cái.

"Thấy tôi thái độ không tốt à? Vậy thì làm ơn từ nay đừng đến tìm Trầm Ngư nữa, cũng đừng gây thêm phiền phức cho cô ấy."

"Mày nói không đến là không đến à? Mày là cái gì chứ?" Đỗ Tiểu Thiên tức giận quát.

Vốn vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhưng Cố Ngôn khi nhìn thấy tư thế có phần thân mật giữa Trầm Ngư và Tống Hiền thì cũng không kìm được lên tiếng.

"Em trai quản hơi nhiều rồi đấy."

Cố Ngôn bỗng không muốn nhẫn nhịn nữa. Hắn liếc nhìn Trầm Ngư một cái, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Tôi thích Trầm Ngư, muốn theo đuổi em ấy. Chuyện này chẳng lẽ cậu cũng muốn quản sao? Theo tôi biết thì hai người không có quan hệ gì đặc biệt, đúng chứ?"

【Ký chủ ơi ký chủ! Nam chính vừa tỏ tình với ngươi đó! Ngươi không có chút cảm động nào à? Người ta là hình mẫu trong mơ của tất cả nữ sinh trường này đấy nhé~】

Hệ thống tranh thủ chêm vào một câu.

Tống Hiền nghe những lời thẳng thắn không hề che giấu kia, lông mày nhíu lại càng sâu hơn, vô thức đáp lời:

"Trầm Ngư còn nhỏ, việc quan trọng nhất bây giờ là học hành."

Nghe thế, Cố Ngôn bật cười khẩy:

"Em ấy còn chưa nói gì, đến lượt cậu xen vào à?"

Tống Hiền mím môi, rồi chuyển ánh mắt sang cô gái bên cạnh.

Trầm Ngư mỉm cười với cậu một cái, sau đó quay đầu nhìn Cố Ngôn:

"Xin lỗi anh, bây giờ trong lòng tôi chỉ có học tập thôi."

"Muộn rồi, tôi phải về nhà, không tiếp chuyện với các anh được."

Dứt lời, Trầm Ngư không thèm quan tâm đến vẻ mặt tổn thương của Cố Ngôn, kéo tay Tống Hiền bước về phía cổng trường.

Phía sau họ, Cố Ngôn đứng sững lại vì câu nói của cô, ánh mắt nhìn theo bóng lưng hai người mỗi lúc một âm u.

Trong lòng hắn lúc ấy, như có một giọng nói đang gào lên: Không nên như thế này… Trầm Ngư không nên đối xử với hắn như thế.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com