“Thôi vậy, tất cả đều là lỗi của em. Hôm đó em đáng lẽ không nên ra ngoài. Nếu không thì đã chẳng gặp anh Cố, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như bây giờ.”
Đây thực sự là suy nghĩ chân thật trong lòng Trầm Ngư. Nếu nguyên chủ hôm đó không ra sân thể dục hóng gió, thì rất có thể đã không gặp Cố Ngôn.
Cô gái cụp mắt, gương mặt trông vừa đáng thương lại vừa xinh xắn. Vốn dĩ nhan sắc của Trầm Ngư đã rất xuất chúng, nay thêm biểu cảm tủi thân này, càng khiến người khác chỉ muốn ôm cô vào lòng mà dỗ dành.
Lâm Thư Kỳ nghĩ vậy, trong khoảnh khắc không kìm lòng được mà vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái trước mặt.
Lâm Thư Kỳ cao hơn Trầm Ngư một chút, nên khi ôm lấy cô, cằm cô ấy vừa vặn tựa lên một bên má của Trầm Ngư.
Một mùi hương ngọt dịu từ cổ của Trầm Ngư thoang thoảng truyền đến đầu mũi Lâm Thư Kỳ.
Cô ấy vô thức hít nhẹ hai cái, hương thơm ấy lập tức càng trở nên rõ rệt hơn. Đến khi nhận ra mình đang làm gì, mặt Lâm Thư Kỳ đột nhiên đỏ bừng.
Lâm Thư Kỳ muốn buông tay ra, nhưng ánh mắt cậy nhờ đầy tin tưởng của cô gái trong lòng mình lại khiến động tác của cô khựng lại, không sao dứt ra nổi.
Giọng Trầm Ngư hơi nghèn nghẹn, như sắp khóc:
“Chị Thư Kỳ, chị thật sự tin em sao?”
Tin chứ, dĩ nhiên là tin.
Chỉ là... trước đây quan hệ giữa họ có thân thiết đến mức này không?
Lâm Thư Kỳ hơi bối rối.
Nhưng rất nhanh thôi, khi gương mặt đẫm nước mắt của Trầm Ngư ngẩng lên, nhìn Lâm Thư Kỳ với ánh mắt tràn đầy tin tưởng, thì tất cả nghi hoặc đều trở nên không còn quan trọng nữa.
Những lời Trầm Ngư nói trước đó quả thực không sai.
Mấy hôm nay Lâm Thư Kỳ cũng đã nghĩ rất nhiều. Lý do ban đầu khiến cô ấy thích Cố Ngôn ngay từ cái nhìn đầu tiên, chủ yếu là vì đối phương quá đẹp trai, nổi bật hẳn giữa một đám nam sinh trung học còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Mà Lâm Thư Kỳ từ nhỏ vốn đã là kiểu người bướng bỉnh, luôn cho rằng cái gì tốt nhất thì nhất định phải thuộc về mình.
Cho nên, khi trong trường có một nam sinh vừa đẹp trai vừa khí chất hơn người như thế, thì chẳng phải hắn nên là bạn trai của Lâm Thư Kỳ cô sao?
Vì vậy, cô ấy mới chủ động theo đuổi Cố Ngôn quyết liệt như vậy, mặc dù xung quanh hắn lúc nào cũng có rất nhiều cô gái mập mờ theo đuổi.
Theo đuổi mãi, tình cảm Lâm Thư Kỳ dành cho Cố Ngôn dần dần trở thành một thói quen.
Thế nên sau khi chính thức hẹn hò với Cố Ngôn, cô bắt đầu trở nên rụt rè, lo được lo mất.
Cô ấy sợ mình cũng sẽ bị hắn chia tay lạnh lùng như những cô bạn gái trước.
Thành ra cô luôn đề phòng mọi cô gái xung quanh Cố Ngôn. Chỉ cần có ai tỏ ý thích hắn, Lâm Thư Kỳ sẽ lập tức dằn mặt, bắt đối phương từ bỏ ý định.
Cũng vì thế mà khi đối mặt với Cố Ngôn và đám bạn của hắn, cô luôn cảm thấy mình thấp hơn họ một bậc.
Trong suốt hơn hai tháng hẹn hò, mỗi lần hai người cãi nhau, lần nào cũng là cô xuống nước xin lỗi trước. Dù lý do gây ra mâu thuẫn luôn bắt nguồn từ việc Cố Ngôn thân thiết quá mức với mấy cô gái khác.
Những điều này, trước khi chia tay với Cố Ngôn, Lâm Thư Kỳ chưa từng nhận ra.
Nhưng giờ thì khác. Sau vài ngày bình tĩnh suy nghĩ lại, Lâm Thư Ký đã hiểu rõ mọi chuyện. Cô ấy cũng không còn né tránh việc bản thân là một "fan sắc đẹp" nữa.
Dù sao nếu thứ cô ấy thích ở Cố Ngôn chỉ là gương mặt kia, thì cho dù không còn là bạn gái của hắn, gương mặt đó cũng đâu có biến mất.
Chỉ cần Lâm Thư Kỳ muốn, thì cô ấy vẫn có thể ngắm nhìn vẻ ngoài đẹp trai đó bất cứ lúc nào, lại còn không cần chịu đựng sự khó chịu từ đám bạn bè của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa...
Lâm Thư Kỳ lại cúi đầu nhìn Trầm Ngư, khóe môi hơi cong lên.
Dù cô ấy có mê sắc đẹp đến mấy, dù không được ngắm gương mặt Cố Ngôn nữa thì đã sao?
Bên cạnh cô ấy bây giờ chẳng phải đang có một người còn xinh đẹp hơn Cố Ngôn gấp trăm lần, ngàn lần đó sao?
Tuy rằng Trầm Ngư là con gái, không thể yêu đương, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp không tưởng này hằng ngày, cũng đủ lắm rồi.
Vì điều đó, Lâm Thư Kỳ sẵn sàng bảo vệ em gái khoá dưới mong manh này thật tốt.
Lâm Thư Kỳ đưa tay lau nước mắt cho Trầm Ngư, vỗ n.g.ự.c đảm bảo:
“Em cứ yên tâm, tôi sẽ không để họ ly gián đâu. Cố Ngôn là thá gì chứ? Anh ta không xứng với em!”
Đã chia tay rồi thì Lâm Thư Kỳ cũng chẳng cần giữ thể diện cho Cố Ngôn làm gì nữa.
Nói đến đây, dường như chợt nhớ ra điều gì, cô ấy kéo Trầm Ngư đi khỏi chỗ đó, đến một góc vắng người.
“Trầm Ngư, em đừng để bị vẻ ngoài của Cố Ngôn lừa đấy. Anh ta trông có vẻ dịu dàng vậy thôi, chứ thật ra rất tệ. Anh ta từng ngủ với không ít cô gái rồi.”
Lâm Thư Kỳ cảm thấy mình nhất định phải cho Trầm Ngư biết rõ mọi chuyện.
Trước kia, cô ấy bị sắc đẹp làm mờ mắt, ngu ngốc đến mức chẳng màng gì cả. Nhưng bây giờ, cô ấy tuyệt đối không muốn để cô gái trong sáng như pha lê này bị Cố Ngôn bắt nạt.
Trầm Ngư với đôi mắt vẫn còn ngân ngấn lệ nghiêm túc gật đầu với Lâm Thư Kỳ:
“Chị, em biết rồi. Em sẽ không bao giờ thích người như anh Cố đâu. Anh ta xấu tính lắm, còn bắt nạt chị nữa.”
Nghe vậy, Lâm Thư Kỳ không kìm được mà đưa tay xoa đầu em gái trước mặt.
Ngoan quá, lại còn xinh nữa.
Chậc chậc, nghĩ lại thì đúng là lúc trước cô điên rồi mới thích tên Cố Ngôn ngu ngốc kia. Vừa phải chịu ấm ức, lại chẳng được lợi gì. Thà dành tâm sức đó cho cô em gái này còn hơn.
Em gái còn biết ngọt ngào gọi cô ấy một tiếng “chị”, còn Cố Ngôn thì ngoài việc chọc giận cô ấy ra thì chẳng làm được trò trống gì.
Lâm Thư Kỳ cảm thấy có chút hối hận vì không quen biết em gái khoá dưới này sớm hơn. Đồng thời trong lòng cũng dấy lên cảm giác tội lỗi khi nhớ lại việc mình từng vì Cố Ngôn mà đi đe dọa cô ấy.
Lúc đó đầu óc cô ấy đúng là có vấn đề. Không biết Trầm Ngư khi đó có bị mình làm cho sợ hãi không...
Trong đầu Lâm Thư Kỳ lướt qua vô số suy nghĩ hỗn loạn. Chút lưu luyến và tình cảm cuối cùng dành cho Cố Ngôn, cũng theo đó mà dần tan biến.
Còn mấy cô bạn đứng cạnh đó, nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của Trầm Ngư, trong lòng cũng không khỏi dấy lên cảm giác áy náy.
Bạn học Trầm Ngư trông vừa ngoan ngoãn, vừa đáng yêu, hoàn toàn không giống kẻ chuyên đi dụ dỗ bạn trai người khác như trong lời đồn.
Bây giờ trông cô rõ ràng là rất tủi thân. Nghĩ lại những chuyện đã làm trước đó, họ cảm thấy bản thân thật quá đáng.
Trước đây, mấy cô gái ấy tuy cũng nói xấu Trầm Ngư, nhưng thật ra chưa từng tiếp xúc gần gũi với cô.
Họ chỉ biết Lục Trầm Ngư là một cô gái rất xinh đẹp. Nhưng không ngờ lại đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp thế này.
Sau khi đã gặp mặt, có thời gian tiếp xúc, trái tim vốn còn nghiêng về phía Cố Ngôn của họ dần dần nghiêng về phía Trầm Ngư.
Trầm Ngư khẽ liếc nhìn mấy cô gái xung quanh, khoé môi cong lên một đường cong xinh đẹp.
Cái gọi là “hoạ thuỷ”, chính là đẹp đến mức khiến người cùng giới chỉ cần nhìn thấy thôi cũng không kìm được mà muốn yêu thương, muốn thiên vị. Đó mới là vẻ đẹp thật sự.
Mà khéo thay, đó lại chính là sở trường của Trầm Ngư.