Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 19



Trên đường về bằng xe buýt, Tống Hiền lại không quên căn dặn Trầm Ngư một lượt, bảo cô đừng để Cố Ngôn lừa gạt, bảo hắn không phải người tốt.

Cô gái ngồi bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu. Ánh hoàng hôn buổi chiều chiếu xuyên qua cửa kính xe buýt, phủ lên người cô một tầng ánh sáng vàng óng.

Khoảnh khắc ấy, tim Tống Hiền khẽ rung động. Cậu nhìn cô gái bên cạnh, chẳng hiểu sao lại thốt ra:

“Nếu cậu thật sự muốn yêu đương... chẳng phải còn có mình sao?”

Cô gái khựng lại một chút, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tống Hiền.

Tống Hiền gần như ngay lập tức cảm thấy xấu hổ không để đâu cho hết, nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ cứ thôi thúc cậu nói tiếp:

“Chẳng phải trước đây... chúng ta chỉ nói là tạm thời chia tay để tập trung học hành thôi sao.”

Nhắc đến chuyện này, lòng Tống Hiền tràn ngập nghi hoặc lẫn hối hận. Bởi giờ đây cậu chẳng thể nhớ nổi vì sao ngày trước mình lại kiên quyết chia tay Trầm Ngư để tập trung học.

Rõ ràng khi học cấp hai, cả hai vẫn yêu nhau mà không hề ảnh hưởng đến việc học. Thậm chí trong kỳ thi tuyển sinh, cả hai đều đỗ vào ngôi trường này với thứ hạng nhất nhì.

Ánh mắt Thẩm Ngư lấp lánh nụ cười: “Được thôi, nếu cậu không sợ ảnh hưởng đến việc học.”

Tống Hiền nghe vậy thì mím môi, vốn định nói mình chắc chắn không bị ảnh hưởng. Nhưng lời ra đến miệng lại bị nuốt ngược trở vào.

Bởi cậu nhận ra, hình như giờ đây mình... thật sự không còn chắc chắn điều đó nữa rồi.

Tõ ràng trước đây, khi yêu Trầm Ngư, cậu đâu có như vậy.

Không hiểu nổi chính mình, trong mắt Tống Hiền bỗng hiện lên một tầng m.ô.n.g lung.

Thấy thế, Trầm Ngư không khỏi thở dài với hệ thống.

[Thật đáng thương.]

Hệ thống lập tức mừng rỡ:

[Ký chủ cũng cảm thấy nam chính đáng thương rồi sao? Thế mới đúng chứ! Vốn dĩ nữ chính là của nam chính mà. Giờ ký chủ đã chiếm lấy thân phận nữ chính, thì phải thay cô ấy ở bên nam chính mới đúng chứ! Nếu không thì có xứng đáng với thân thể này không?]

Trầm Ngư quay đầu nhìn ra khung cảnh phố phường vụt qua ngoài cửa sổ, nét cười nơi khóe môi chuyển thành giễu cợt.

[Ý ta là nguyên chủ và Tống Hiền ấy. Họ vốn có thể có một cuộc sống tươi đẹp.]

Chỉ vì kịch bản cần nguyên chủ yêu đương, nhưng vẫn giữ trái tim và thân xác cho Cố Ngôn, nên hai người vốn chẳng yêu nhau lại bị gán ghép, trở thành “mối tình đầu ba năm”.

Cũng vì thế mà sau này, khi Cố Ngôn tức giận vì sự tồn tại của Tống Hiền, nguyên chủ phải hạ mình xin lỗi.

Nhưng thực chất, không phải chính Cố Ngôn mới là người đáng ghê tởm hơn sao?

Yêu hết người này đến người khác, lên giường với cô gái này, rồi lại chia tay để đến với cô gái nọ.

Hắn lấy tư cách gì chứ?

Bao nhiêu nghi hoặc trong lòng Trầm Ngư dồn cả về phía hệ thống truyện ngọt kia.

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi đó, hệ thống chỉ có thể cứng miệng đáp:

[Vì hắn là nam chính. Hơn nữa tư tưởng của thế giới này cũng hiện đại hơn so với thế giới của ký chủ. Ký chủ không nên dùng tư tưởng phong kiến để áp đặt vào nơi này.]

Nghe vậy, Trầm Ngư khựng lại một chút, rồi bật cười:

[Thế ngươi nói xem, nếu mất đi hào quang nam chính, hắn còn có thể hô mưa gọi gió như trong cốt truyện gốc không?] 

Vừa dứt lời, hệ thống im bặt trong thoáng chốc. Khi tiếp tục nói chuyện, giọng đã mang theo một tia hoảng loạn khó nhận ra.

[Ký chủ không được làm vậy! Ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ bị kẹt mãi trong thế giới này đó!]

Trầm Ngư không nói gì.

Dù sao thì, sức mạnh của cốt truyện vẫn thật sự rất lớn. Hoặc cũng có thể là... Cố Ngôn đủ mặt dày.

Dù Trầm Ngư không đối xử dịu dàng với hắn như nguyên chủ, Cố Ngôn vẫn kiên trì theo đuổi cô.

Không còn âm thầm dò la tin tức như trước, mà bắt đầu công khai Cố Ngôn theo đuổi Trầm Ngư.

Sáng hôm ấy, Trầm Ngư phát hiện trong ngăn bàn mình xuất hiện một hộp sữa và một túi bánh mì.

“Ai để vào vậy?” Trầm Ngư cầm hai món đồ, đứng trên bục giảng lớp A1 hỏi lớn.

Tất cả học sinh trong lớp đều dồn ánh mắt về phía tay cô, nhưng lại không ai lên tiếng.

Trầm Ngư cũng không bận tâm. Cô đảo mắt một vòng quanh lớp, rồi đi thẳng tới góc cuối lớp.

Không chút biểu cảm, cô thẳng tay ném hai món đồ vào thùng rác, sau đó quay lại chỗ ngồi như không có chuyện gì.

Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó.

Những ngày sau đó, sáng nào Trầm Ngư cũng thấy có đồ vật trong ngăn bàn mình.

Lúc thì sữa bánh, khi thì hộp kẹo, có hôm là một bông hoa tươi.

Nói chung là bất cứ thứ gì học sinh cấp ba có thể nghĩ tới khi muốn theo đuổi con gái, hắn đều mang đến cho cô.

Thế nhưng, Trầm Ngư chưa từng nhận bất kỳ món quà nào.

Ngày nào cô cũng ném thẳng vào thùng rác cuối lớp.

Dù biết làm vậy hơi lãng phí, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào. Cô từng nghĩ đến việc đem tặng lại cho mấy bạn trong lớp, nhưng ai cũng sợ Cố Ngôn nên không dám nhận.

Một người thì kiên trì tặng, một người thì không nể nang gì mà vứt bỏ. Cứ như vậy, sau khoảng một tuần, Cố Ngôn cuối cùng cũng không nhịn được mà tìm đến Trầm Ngư.

Tối hôm đó, sau giờ tự học, Trầm Ngư một mình quay về ký túc xá. Cố Ngôn lại bất ngờ xuất hiện, kéo cô tới góc sau ký túc xá nữ - nơi mà trước đó họ từng đến một lần.

Bị kéo vào đó, Trầm Ngư mới dùng sức hất tay đối phương ra.

Cô cau mày, trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu.

“Anh Cố, anh làm gì vậy?”

Cố Ngôn nhìn cô gái trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp của cô mấy ngày nay vẫn luôn khiến hắn trằn trọc không ngủ được.

Thấy biểu cảm ghét bỏ hiện lên trên gương mặt ấy, Cố Ngôn không khỏi cảm thấy bị tổn thương.

“Em thực sự ghét anh đến vậy sao?”

Tại sao lại đối xử với hắn như thế? Rõ ràng hắn thích cô nhiều đến vậy, cô cũng là người đầu tiên mà hắn nghiêm túc theo đuổi.

Trầm Ngư cụp mắt, giấu đi sự châm biếm trong đáy mắt.

“Anh nói đùa rồi, cũng không đến mức nói là ghét. Chỉ là… anh không cảm thấy hành vi của mình bây giờ rất sai trái sao?”

Tùy tiện kéo một cô gái yếu đuối tới một nơi như thế này, chẳng phải ở thế giới này gọi là quấy rối sao?

Dù cho Cố Ngôn có đẹp trai thì cũng không thay đổi được sự thật đó.

Điều khiến Trầm Ngư thấy ghê tởm chính là loại tình huống như bây giờ, trong cốt truyện gốc lại xảy ra không chỉ một hai lần.

Trong cốt truyện gốc, vì theo đuổi nguyên chủ, Cố Ngôn luôn mặt dày bám lấy cô. Còn thường xuyên giả vờ vô tình làm nguyên chủ vấp ngã vào lòng mình.

Thêm vào đó, còn cùng đám bạn bè thân thiết nói những lời mập mờ, làm những hành động thân mật khiến một cô gái nhỏ như nguyên chủ tránh cũng không kịp.

Một người như thế, trong miệng hệ thống lại trở thành đại diện của “si tình”.

Trầm Ngư nhìn vẻ mặt đầy giả tạo của Cố Ngôn, trong lòng không khỏi thở dài, cảm thấy tiêu chuẩn "si tình" của hệ thống thật là thấp.

Cố Ngôn mím môi, bỏ qua câu chất vấn trong lời cô, trực tiếp tỏ tình:

“Em… Trầm Ngư, anh thật sự rất thích em. Sao em lại không thể thử chấp nhận anh?”

Hắn nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt.

Bị ép sát vào tường, cô gái chỉ ngước mắt nhìn Cố Ngôn, trong ánh mắt thoáng qua vài tia cảm xúc khó đoán.

Sau đó cô cất giọng ngọt ngào:

“Nhưng tôi không thích anh. Hơn nữa tôi nghe nói trước đây anh từng có không ít bạn gái, quan hệ cũng rất thân mật nữa.”

“Thật xin lỗi, tôi khá bảo thủ, nên không thể chấp nhận chuyện đó.”

Trầm Ngư nghĩ, nếu thế giới này đã cho nguyên chủ thiết lập là một cô gái bảo thủ và biết giữ mình, vậy thì để công bằng, cô cũng sẽ giữ đúng tính cách ấy đến cùng.

Một cô gái biết tự trọng, biết tự yêu lấy mình, làm sao có thể thích một người như Cố Ngôn được?

Không thấy hai thiết lập này đầy mâu thuẫn và tiêu chuẩn kép sao?

[Tình yêu thì vốn chẳng cần lý do.] Hệ thống lên tiếng trong đầu Trầm Ngư.

[Nhưng ta không yêuhắn.] Trầm Ngư lập tức đáp.

[Nếu người cần một ký chủ ngoan ngoãn nghe lời, hãy đi tìm những người thích kiểu đàn ông như vậy, để họ hoàn thành nhiệm vụ này. Đừng nhốt ta ở đây và bắt một người khinh thường hắn như ta đi làm cái nhiệm vụ nực cười này.]

Nghe những lời của Trầm Ngư, trong lòng Cố Ngôn lại mừng thầm. Vì trước giờ hắn không hiểu lý do cô từ chối mình là gì, nên vẫn luôn cảm thấy bị động và không biết phải làm sao.

Giờ thì nguyên nhân, mọi chuyện trở nên dễ giải quyết hơn nhiều.

Cố Ngôn lập tức giải thích:

“Nếu em để tâm đến chuyện đó, anh có thể lập tức cắt đứt mọi liên lạc với các cô ấy. Thực ra anh và họ đã chia tay từ lâu rồi, giờ chỉ còn là bạn bè bình thường thôi.”

“Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được việc giữa anh và họ từng có quá khứ.” Trầm Ngư cố tình nói.

Cố Ngôn lập tức nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm tình:

“Anh và họ chỉ là chơi qua đường thôi. Anh chưa từng thật lòng yêu ai cả. Từ đầu đến cuối, người khiến tim anh rung động chỉ có em thôi.”

“Với lại, chuyện yêu đương kia, đều là họ chủ động tiếp cận anh trước. Anh chưa từng chủ động với ai cả.”

Trầm Ngư không khỏi nhướng mày.

Đúng là Cố Ngôn chưa từng chủ động thật. Hắn chỉ cần khiến những cô gái đó cảm thấy hắn  đối xử với họ khác biệt với những người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rồi những cô gái ấy sẽ ngây ngô tự mình dâng đến, trao hết chân tình cho hắn.

Và kết quả họ nhận được là gì?

Chỉ là sự vứt bỏ không thương tiếc của Cố Ngôn, cùng với câu nói lạnh lùng: “Họ chủ động bám lấy tôi.”

Trầm Ngư cụp mắt, cười khẩy:

“Anh Cố, anh không thấy mình rất đạo đức giả sao?”

Nghe vậy, Cố Ngôn sững người. Hắn nhìn Trầm Ngư bằng ánh mắt không thể tin nổi. Hắn không dám tin rằng cô em gái khóa dưới luôn dịu dàng, đáng yêu trong lòng hắn lại có thể nói ra những lời như thế.

Nhưng Trầm Ngư vẫn tiếp tục nói:

“Nếu anh thực sự không muốn, thì những chị khóa trên và các bạn nữ đó đâu thể ép buộc anh được, đúng không?”

“Cho nên, rõ ràng là chuyện đôi bên tình nguyện, vậy mà bây giờ anh lại đổ hết lỗi lên đầu con gái...”

Trầm Ngư ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Cố Ngôn không giấu được sự chán ghét: “Anh không thấy mình quá đáng sao?”

“Anh không có.” Cố Ngôn lập tức phủ nhận.

Hắn nhìn Trầm Ngư bằng ánh mắt như thể đang bị tổn thương, “Trầm Ngư, sao em có thể nghĩ về anh như vậy chứ…”

Hệ thống cũng chen vào: [Đúng đó, ký chủ à, ngươi thật sự quá cực đoan rồi. Rõ ràng là lỗi của mấy cô gái kia mà? Là họ chủ động theo đuổi nam chính, hắn chỉ vì không muốn làm họ thất vọng nên mới chấp nhận thôi mà.]

Cố Ngôn nói: “Trầm Ngư, có phải có người nói xấu anh trước mặt em không? Em đừng tin lời họ. Bọn họ chẳng qua là ganh ghét anh thôi.”

Hệ thống tiếp tục chen vào: [Đúng rồi, ký chủ là vì Lâm Thư Kỳ nên mới để ý chuyện quá khứ của nam chính đúng không? Nhưng cô ta là nữ phụ độc ác trong thế giới này, ký chủ không cần phí tâm sức vì cô ta làm gì.]

Cố Ngôn: “Nếu như em để tâm đến chuyện quá khứ của anh, thì anh thề từ nay về sau sẽ chỉ có một mình em là bạn gái. Anh xin lỗi vì chuyện trước đây, nhưng anh nghĩ, trong thời đại này, chuyện đó không nên là rào cản ngăn cản chúng ta ở bên nhau.”

Hệ thống: [Nam chính nói đúng đó, ký chủ không nên bảo thủ như vậy. Hơn nữa, chẳng lẽ ký chủ không cảm thấy chinh phục một người từng trải như hắn rất có cảm giác thành tựu sao? Hắn từng yêu nhiều người, nhưng cuối cùng lại chỉ vì ngươi mà dừng lại, còn hối hận vì không gặp được ngươi sớm hơn.]

Tiếng của Cố Ngôn và hệ thống vang lên cùng lúc bên tai Trầm Ngư, cả hai đều đưa ra những lý lẽ tự cho là đúng, cố gắng thuyết phục cô.

Trầm Ngư bật cười, không hiểu nổi mà hỏi lại hệ thống:

[Có bao nhiêu người vừa đẹp trai hơn, phẩm hạnh tốt hơn, lại chung thuỷ hơn hắn ta. Dựa vào đâu ta phải cho hắn cơ hội? Chinh phục hắn ư? Xin lỗi, từ đầu đến cuối ta chỉ thấy hắn ghê tởm mà thôi.]

Chỉ vì hắn là nam chính của thế giới này, nên mới có người cố tìm mọi lý do để bào chữa cho hắn.

Lúc này, chiếc điện thoại trong túi áo đồng phục của Trầm Ngư khẽ rung lên.

Ánh mắt cô loé lên, rồi ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn: “Tôi còn có việc, tôi đi trước đây. Mong là sau này anh đừng tìm tôi nữa. Nếu không tôi sẽ rất khó xử.”

Cô lạnh lùng xoay người, định rời khỏi nơi tối tăm này.

Nhưng chàng trai đứng sau lưng cô lại bị ánh mắt lạnh nhạt ấy kích thích đến mất đi bình tĩnh.

Hắn đỏ mắt, bước tới túm lấy vạt áo đồng phục sau lưng cô, khiến Trầm Ngư giận dữ quay đầu lại nhìn hắn. Cố Ngôn dứt khoát không do dự, ép cô vào bức tường gần đó.

“Anh… anh làm gì vậy?” Cô gái hoảng hốt vì hành động này của hắn, giọng nói đầy sợ hãi.

Cố Ngôn không để ý đến sự sợ hãi của cô, chỉ cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp đang ở trong vòng tay mình. Ánh mắt anh từ mắt cô dịch xuống đôi môi đỏ mọng.

Đôi môi này, lẽ ra phải thuộc về hắn.

Cố Ngôn thẫn thờ nghĩ như vậy.

Rồi hắn nghe theo ý muốn trong lòng, cúi đầu, áp đôi môi mỏng của mình về phía cô.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên giữa không gian vắng vẻ.

Tiếng chuông bất ngờ khiến Cố Ngôn giật mình, động tác cũng khựng lại trong chốc lát.

Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai của một cô gái vang lên, cùng lúc với cơn đau nhói dữ dội nơi hạ thân khiến hắn gần như khuỵu xuống.

“A!” Cố Ngôn đau đến mức gập người lại, buông tay khỏi Trầm Ngư.

Tranh thủ cơ hội đó, Trầm Ngư nhanh chóng hất tay hắn và bỏ chạy.

“Cứu với… hu hu hu…” Cô vừa chạy vừa khóc, lao về phía cô gái đã hét lên.

Chạy được nửa đường, dường như chân cô vấp phải gì đó, khiến cô ngã sấp xuống đất.

Cô gái nghe tiếng chuông điện thoại đi tới đây, ban đầu còn tưởng mình bắt gặp cảnh không nên thấy nên mới lỡ miệng kêu lên, lúc này mới nhận ra sự việc không giống như mình nghĩ.

Trong đầu cô gái rối bời, nhưng nhanh chóng nhớ ra hôm nay mình có mang theo đèn bàn để sạc ở lớp học. Cô vội lấy từ trong n.g.ự.c ra chiếc đèn, bật sáng.

Ánh sáng trắng từ đèn rọi lên gương mặt cô gái vừa ngã - một khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt như hoa lê vương hạt mưa.

Ánh mắt cô nhìn người đối diện như nhìn thấy anh hùng.

“Bạn học… Cứu mình… Anh ta định cưỡng ép mình…”

Trong đầu cô gái nhanh chóng xâu chuỗi lại mọi việc, lập tức hiểu rằng mình vừa bắt gặp một nam sinh trong trường đang định giở trò đồi bại với bạn nữ xinh đẹp này.

Nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, tinh thần chính nghĩa trong cô gái bùng nổ.

Cô lập tức bước tới đỡ Trầm Ngư dậy, vỗ n.g.ự.c hứa chắc: “Cậu yên tâm, có mình ở đây rồi, sẽ không sao đâu!”

Lúc này, nhiều người khác lần theo tiếng hét ban nãy của nữ sinh tìm đến nơi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Có người nhìn khu vực được ánh đèn chiếu sáng, tò mò hỏi.

Cô gái cầm đèn nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nói: “Cậu giúp mình gọi quản lý ký túc xá và giáo viên tới đây với. Mình bắt được một tên biến thái.”

“Hả? Biến thái á? Ai mà to gan thế?” Người kia ngạc nhiên hỏi một câu, rồi lập tức xoay người chạy về phía phòng của cô quản lý ký túc ở tầng một.

Cố Ngôn đang ôm chỗ đau ở thân dưới, vừa nghe thấy cô gái gọi mình là biến thái thì cuống lên, vội vàng lên tiếng:

“Bạn ơi, đừng gọi giáo viên, chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi với Trầm Ngư chỉ đùa chút thôi mà.”

Cô gái cầm đèn nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc, liền nghiêng đèn sang hướng đó. Ánh sáng rọi lên người Cố Ngôn. Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt nổi tiếng khắp trường lập tức hiện ra trước mắt cô.

“Cố Ngôn? Sao lại là cậu?”

Giọng cô gái ngạc nhiên vang lên. Nhìn gương mặt điển trai đã xuất hiện không ít lần trong giấc mơ của mình, cô có phần không dám tin vào mắt mình.

Người mà bạn nữ xinh đẹp trong lòng mình gọi là “biến thái”, lại là Cố Ngôn sao?

Cố Ngôn sao có thể làm ra chuyện đó được chứ.

Nhưng cho dù trong lòng cô óc không muốn tin đến mức nào đi nữa, thì những gì cô thấy khi đến nơi, cùng với dáng vẻ nửa ngồi nửa quỳ kỳ lạ của Cố Ngôn lúc này, tất cả đều đang nói lên một điều: Tên biến thái kia chính là Cố Ngôn.

Nhận ra điều này, trong lòng cô gái lập tức rối bời.

Một mặt cảm thấy hành vi của Cố Ngôn thật đáng xấu hổ, mặt khác trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng yếu ớt, biết đâu... chỉ là hiểu lầm thôi?

Thế nhưng mặc kệ cô nghĩ gì, chuyện này cũng đã bị truyền ra ngoài. Chưa đến vài phút sau, cô đã nghe thấy phía sau truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn.

Cô quay đầu lại nhìn, thấy cô bạn lúc nãy chạy đi báo tin đã dẫn theo một nhóm người cầm đèn pin chạy đến.

“Đâu? Ở đâu?” Một người phụ nữ trung niên trong đám đông hô lớn.

Ánh sáng từ mấy cây đèn pin và đèn bàn đồng loạt rọi về phía Trầm Ngư, nơi vốn tối tăm giờ đây sáng bừng lên.

Lúc này Cố Ngôn thực sự không thể che giấu.

Vì chuyện xảy ra trong khu ký túc xá nữ, nên người kéo đến xem “tên biến thái” đều là các nữ sinh.

Mà danh tiếng của Cố Ngôn, họ đều quá rõ.

Giống như cô gái lúc trước, nhóm nữ sinh kéo đến cũng sững người một chút khi thấy Cố Ngôn, sau đó nhanh chóng xì xào bàn tán.

Có người không tin: “Tên biến thái là Cố Ngôn á? Không thể nào. Cố Ngôn sao có thể làm mấy chuyện như vậy được.”

“Đúng rồi đấy, con gái thích Cố Ngôn chẳng thiếu, cậu ấy đâu cần phải làm thế.”

Nhưng cũng có người lưỡng lự: “Nhưng... có người tận mắt nhìn thấy rồi mà.”

Người nói ban đầu lập tức phản bác: “Thấy thì sao, biết đâu đây là chiêu trò của cô gái kia thì sao? Trước đây chẳng phải cũng có một con nhỏ hôn trộm Cố Ngôn rồi còn vu oan cho cậu ấy là người chủ động sao?”

“Tôi thấy lần này chắc cũng vậy thôi.”

“Chắc chắn là thế.”

[Ký chủ à, ngươi xem, nam chính được bao nhiêu cô gái thích như thế kia. Ngươi thật sự cam lòng bỏ qua sao? Dù ngươi không muốn cưới hắn như trong cốt truyện gốc, thì hẹn hò thôi cũng được mà. Chỉ cần hai người đến với nhau, ta vẫn sẽ tính là ngươi hoàn thành nhiệm vụ.]

Lúc này, hệ thống cũng mở miệng, nới lỏng điều kiện hoàn thành nhiệm vụ.

Trầm Ngư không thèm để tâm tới hệ thống, chỉ siết chặt vạt áo của người chị khóa trên đang ôm mình, rồi thò đầu ra, làm bộ giận dữ nhìn đám nữ sinh có vẻ như cố tình nói cho cô nghe kia:

“Các cậu nói bậy! Mình không muốn dính dáng gì tới loại người như anh ta!”

Trên mặt cô gái vẫn còn vệt nước mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ngập tràn oan ức.

Đám nữ sinh đang xì xào khi nhìn thấy vẻ ngoài ấy của cô thì đều im bặt, nhịp thở cũng vô thức nhẹ đi. Bọn họ không ngờ cô gái bị nói tới lại đẹp đến mức này.

Quá mức xinh đẹp rồi.

Nhìn Trầm Ngư như vậy, không hiểu sao những lời muốn nói vốn đã sắp xếp sẵn trong đầu của đám nữ sinh lại cứ tắc nghẹn mãi nơi cổ họng, không thốt ra nổi.

Còn Lâm Thư Kỳ, vừa từ ngoài trường về mang theo đồ ăn khuya định đưa cho Trầm Ngư, cũng men theo đám đông mà đi tới.

Vốn là muốn hóng hớt một chút, nhưng không ngờ “nhân vật chính” trong vụ việc lần này lại là Trầm Ngư.

Cô nhớ lại những gì người ta vừa bàn tán: Có một nữ sinh bị một nam sinh quấy rối.

Vậy... người bị quấy rối chính là Trầm Ngư?

Ai dám bắt nạt em ấy?

Lâm Thư Kỳ ngẩn ra, rồi phản ứng lại, rồi mạnh bạo chen qua đám con gái đang chắn trước mặt mình.

“Ai đấy, bị gì à…” Cô gái bị chen qua lập tức quay đầu định chửi.

Nhưng khi thấy người đó là Lâm Thư Kỳ thì lập tức nín bặt, chủ động né sang một bên, nhường đường cho cô đi qua.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com