Khoảng thời gian sau đó, Trầm Ngư thật sự cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của những lời đồn đại.
Từ câu chuyện gốc là Cố Ngôn thay lòng đổi dạ, thích cô nên mới đồng ý chia tay với Lâm Thư Kỳ, rất nhanh đã biến thành lời đồn rằng chính Trầm Ngư chủ động chen chân vào chuyện tình cảm giữa hai người họ, cuối cùng khiến họ chia tay.
“Đúng là không biết xấu hổ, bề ngoài nhìn trong sáng thuần khiết, ai ngờ sau lưng lại làm ra chuyện như thế. Chị Lâm thật đáng thương, bị cái loại người như thế cướp mất bạn trai. Con nhỏ Lục Trầm Ngư đó đúng là thứ lẳng lơ thảo mai hai mặt.”
“Anh Cố chắc chỉ cũng bị vẻ ngoài của cô ta che mắt thôi. Đừng vội đắc ý, chờ đến khi anh ấy nhìn ra bộ mặt thật của cô ta, xem cô ta còn làm trò quyến rũ ai được nữa không.”
Chiều thứ Sáu, trong tiết thể dục, cạnh một bàn bóng bàn, mấy nữ sinh mặt trang điểm nhẹ nhàng đang tụ lại bàn tán về những chuyện xảy ra gần đây.
Trên mặt họ lộ rõ vẻ bất mãn.
Mà nhân vật chính trong câu chuyện của họ lúc này lại đang đứng dưới một gốc cây gần đó, nhìn đám nam sinh lớp A1 đang chơi bóng rổ trong sân.
Khoảng cách này đối với người bình thường thì chắc chắn sẽ không nghe được họ nói gì.
Nhưng với Trầm Ngư thì lời của họ chẳng khác nào đang thì thầm bên tai cô.
Cô khẽ nhướng mày, cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị gán ghép thành kiểu con gái hai mặt, giả tạo.
[Ký chủ, ngươi thấy nam chính được con gái trong trường yêu thích đến mức nào chưa? Cả trường này hầu như không có cô gái nào không thích hắn. Giờ ngươi chỉ cần gật đầu đồng ý ở bên hắn là có thể có được tình yêu trọn vẹn của hắn, khiến tất cả những đứa con gái khác phải ghen tị!]
Trầm Ngư hừ một tiếng [Chứng tỏ tất cả những chuyện này đều là lỗi của hắn. Giờ không có Lâm Thư Kỳ để chịu tội thay, nên đến lượt ta phải gánh hết à? Đúng là người vô tội thánh thiện quá đi!]
[Vốn dĩ đâu phải lỗi của nam chính. Người chủ động nói chia tay là Lâm Thư Kỳ mà… Hơn nữa, chẳng phải chính ngươi đã thúc đẩy chuyện đó sao? Giờ đáng lý ngươi phải vui mới đúng chứ?]
Hệ thống hiếm khi thấy Trầm Ngư chịu thiệt, giọng điệu không khỏi có chút mỉa mai.
Trầm Ngư không bị mấy lời của hệ thống làm lung lay, cô chỉ bật cười:
[Ta chỉ thấy ngạc nhiên thôi. Rõ ràng ta chưa từng quyến rũ hắn… Nói đúng ra thì ta với hắn còn chưa gặp nhau được mấy lần, vậy mà hắn đã “yêu sâu đậm” đến mức này? Thật khiến người ta cảm thấy tình yêu của hắn thật sự quá rẻ mạt.]
[Cho chó, chó nó còn chê đấy!] Trầm Ngư kết luận.
Nói xong, cô chẳng thèm để ý đến hệ thống truyện ngọt nữa, quay người bước về phía mấy cô gái vừa nói xấu cô.
Tính cách của cô xưa nay vốn chẳng phải kiểu ngậm bồ hòn làm ngọt. Có thù thì trả ngay, mới là bản tính của cô.
Có điều khi Trầm Ngư vừa bước đến bên cạnh bàn bóng bàn, một bóng người đột nhiên xông ra khiến bước chân cô khựng lại tại chỗ.
“Mấy người nói cái quái gì vậy hả?!” Lâm Thư Kỳ tức giận đá mạnh một phát vào bàn bóng bàn, trừng mắt rồi gào lên với mấy cô gái đang bị sự xuất hiện bất ngờ của cô ấy dọa đến bối rối.
“Chị… chị Lâm…” Mấy cô gái thấy là Lâm Thư Kỳ, lắp bắp: “Tụi em… tụi em có nói gì đâu ạ.”
Rõ ràng họ chỉ đang bênh vực Lâm Thư Kỳ, đâu có nói gì xấu về cô ấy đâu.
Lâm Thư Kỳ hừ lạnh một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trầm Ngư là người các người có thể tuỳ tiện bàn ra tán vào sao? Người nào người nấy không biết lấy gương ra soi lại bản mặt mình, suốt ngày chỉ biết dòm ngó bạn trai người khác. Người trong cuộc như tôi còn chưa nói gì, ai cho mấy người cái quyền đi rêu rao đồn nhảm?"
Ánh mắt Lâm Thư Kỳ liếc về phía cô gái xinh nhất trong nhóm - người trước đây từng tỏ tình với Cố Ngôn.
“Xin lỗi chị Lâm, bọn em không có ý nói chị… Tại mọi người đều nói vậy… Bọn em chỉ thấy bất bình thay chị thôi. Chị với anh Cố đang bên nhau thì tự nhiên con nhỏ Lục Trầm Ngư kia xuất hiện, rồi anh Cố lập tức chia tay chị…”
Cô gái bị Lâm Thư Kỳ trừng mắt có vẻ không phục, lên tiếng giải thích.
Nghe vậy, Lâm Thư Kỳ càng thêm tức giận. Vốn dĩ chia tay với Cố Ngôn đã khiến cô ấy buồn bực suốt mấy hôm nay, lời Trầm Ngư nói trước đó lại càng khiến cô ấy rối rắm không yên, đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được.
Giờ nghe mấy lời này, cứ như thể vết thương trong lòng bị người ta lôi ra làm đề tài bàn tán, khiến cô cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Tính tình Lâm Thư Kỳ vốn không tốt, nếu không thì trong cốt truyện ban đầu đã không vì tên cặn bã Cố Ngôn mà làm ra bao nhiêu chuyện sai trái.
Một ngọn lửa giận bốc lên, khiến cô ấy vô thức giơ tay định tát vào mặt cô gái kia.
Nhưng vừa mới giơ tay lên, một bàn tay mềm mại từ bên cạnh đã nhanh chóng đưa ra, nắm chặt lấy cổ tay cô ấy.
“Ai dám...” Lâm Thư Kỳ đang bị giữ lại, lửa giận càng bốc cao. Cô ấy quay đầu, định bụng sẽ dạy cho kẻ dám ngăn mình một bài học ra trò. Thế nhưng khi ánh mắt chạm đến gương mặt xinh đẹp mà mấy ngày nay cô luôn mơ thấy trong giấc ngủ, lời mắng chửi lập tức bị cô nuốt ngược trở lại.
“Sao em lại ở đây?” Lâm Thư Kỳ hỏi Trầm Ngư.
Giọng điệu tuy vẫn gắt gỏng, nhưng so với khi đối mặt mấy cô gái kia thì có thể nói là đã dịu đi rất nhiều.
Trầm Ngư mỉm cười nhìn cô ấy, tay nhẹ dùng chút lực kéo cánh tay đang giơ lên của Lâm Thư Kỳ xuống.
Cô cong môi cười nhạt, ánh mắt lại hướng về phía mấy cô gái đang có phần lúng túng vì sự xuất hiện của cô.
“Vì nghe có người đang nói xấu em, nên em mới qua xem thử.” Cô nói, khẽ lắc đầu thở dài: “Chỉ là không ngờ người nói lại là mấy chị xinh đẹp như thế này.”
Cô gái xinh đẹp, tinh xảo như búp bê, lúc này trên mặt lộ vẻ buồn bã. Ánh mắt thất vọng của cô khiến mấy cô gái kia không khỏi chột dạ.
Không biết vì sao, bị Trầm Ngư nhìn bằng ánh mắt như thế, mấy cô gái vốn vẫn tự nhận mình đang đứng về phía công lý để bênh vực cho Lâm Thư Kỳ bỗng cảm thấy có chút áy náy.
Hình như họ... thật sự hơi quá đáng. Rõ ràng chị Lâm còn chẳng mấy bận tâm đến chuyện này cơ mà...
Khóe môi Trầm Ngư hơi trễ xuống, tạo thành một biểu cảm vô cùng tủi thân trong mắt người nhìn.
“Nhưng em thật sự... đâu có quen biết gì với anh Cố đâu. Chẳng lẽ ngay cả chị cũng hiểu lầm em sao?”
Nghe đến đây, Lâm Thư Kỳ lập tức đáp lại:
“Sao lại thế được? Dù có hiểu lầm ai, tôi cũng không bao giờ hiểu lầm em.”
Lâm Thư Kỳ nhìn gương mặt ấm ức của cô bé khóa dưới bên cạnh, cơn giận trong lòng vốn đang bốc cao cũng từ từ lắng xuống.
Còn mấy cô gái lắm lời kia thấy hai nhân vật chính trong lời đồn lại hòa thuận đến vậy thì cũng bắt đầu nghi ngờ những lời đồn mình từng nghe liệu có đúng sự thật hay không.