Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 15



Lúc Trầm Ngư bước ra khỏi cửa, Lâm Thư Kỳ đang đứng tựa vào bức tường ngoài lớp học chờ cô.

Thấy Trầm Ngư đi ra, Lâm Thư Kỳ ngẩng đầu, im lặng nhìn cô một cái rồi nói:

“Ra ngoài nói chuyện một chút.”

Trầm Ngư khẽ gật đầu. Hai người sóng bước đi xuống lầu.Phía sau toà nhà khối 10 là bức tường bao quanh trường, nơi này không có đèn đường, ánh sáng mờ mịt đến lạ.

Cả hai dừng chân ở một góc tường. Lâm Thư Kỳ xoay người đối mặt với Trầm Ngư, hồi lâu vẫn không nói gì.

Trầm Ngư cũng không thúc giục, chỉ bình thản nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Mãi sau, cô mới nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Lâm Thư Kỳ:

“Em nói xem, rốt cuộc tôi thua em ở điểm nào? Rõ ràng tôi thích anh ấy như vậy, đối xử với anh ấy tốt như thế, thế mà giờ anh ấy lại nói tôi độc ác, chỉ biết bắt nạt người khác?”

“Nhưng tôi đâu muốn để ý đến mấy cô gái đó. Là bọn họ muốn cướp bạn trai của tôi trước, còn anh ấy thì cứ thân thiết với họ, chẳng lẽ tôi giận cũng không được sao?”

“Anh ấy còn nói tôi bắt nạt em, nhưng tôi đã làm gì em đâu? Chẳng qua chỉ nói mấy câu thôi mà, em bị thương tôi còn đưa đi bệnh viện. Tôi có xấu xa như lời anh ấy nói không?”

Trầm Ngư nhướng mày nhìn cô ấy, nghĩ một lúc rồi mới đáp:

“Có lẽ là do cách nhìn người thôi.”

Ít ra thì cô chắc chắn sẽ không thích một người như Cố Ngôn. Mặc dù bản chất Trầm Ngư cũng là kiểu người giống Cố Ngôn, nhưng ai bảo cô là phái nữ chứ?

Vì vậy cô chỉ đứng ở góc độ một người con gái để cảm thấy tiếc cho Lâm Thư Kỳ, vì tấm chân tình của cô ấy bị người ta phụ bạc. Nhưng cô không bao giờ đứng trên góc độ của người thích mình để suy nghĩ về chuyện này.

Hơn nữa, Trầm Ngư cũng không làm được như Cố Ngôn, vừa hưởng thụ tình cảm của người khác, lại vừa đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu người đó.

Cô có thể là hoạ thuỷ, nhưng không phải một đứa cặn bã.

Thật ra, lý do Trầm Ngư có thể kiên nhẫn với một cô gái ngay từ lần gặp đầu tiên đã muốn gây chuyện với mình như Lâm Thư Kỳ là bởi cô ấy chưa đến mức hết thuốc chữa.

Lâm Thư Kỳ là một cô gái hư, nhưng chuyện quá đáng nhất mà cô ta từng làm cũng chỉ là dẫn theo một nhóm nữ sinh dữ dằn đến dọa một cô gái cứ bám lấy Cố Ngôn, khiến người kia sợ đến mức một tuần không dám đến trường.

Dĩ nhiên, đây không phải hành động đúng đắn, nhưng nếu so với những việc mà Cố Ngôn từng làm, thì đúng là chẳng đáng gì.

Nghĩ đến đây, Trầm Ngư lên tiếng an ủi:

“Thật ra bây giờ chị nên cảm thấy vui mới đúng.”

Lâm Thư Kỳ tức giận ngẩng đầu nhìn cô.

Trầm Ngư lập tức giải thích:

“Chị chẳng từng nói chị thích là thích gương mặt của anh Cố Ngôn sao? Vậy thì dù hai người có chia tay, chị vẫn có thể nhìn thấy anh ta cơ mà. Có gì đâu mà buồn? Huống hồ bây giờ chị là người độc thân, muốn quen thêm mấy anh đẹp trai nữa cũng đâu có sao?”

“Tôi nói mình thích Cố Ngôn vì gương mặt hồi nào chứ?”  Lâm Thư Kỳ nghe vậy liền bất mãn “Em đang sỉ nhục tình cảm của tôi đấy.”

Trầm Ngư ngạc nhiên nhìn cô ấy:

“Hôm đó em hỏi vì sao chị thích anh Cố Ngôn, chị không trả lời được. Vậy chẳng phải là ngầm thừa nhận rồi sao?”

“Không trả lời không có nghĩa là thừa nhận!”

“Ồ? Vậy chị nói xem, rốt cuộc là chị thích anh ta ở điểm nào? Đừng bảo là ‘thích thì không cần lý do’ nha. Thích ai thì ít ra cũng có lý do chứ. Dù chỉ là một cử chỉ của anh ta khiến chị cảm thấy thích thì cũng là lý do rồi.”

Lâm Thư Kỳ: “…”

Nếu cô ấy thật sự nghĩ ra được, thì hôm nay đã không bình tĩnh đến tìm Trầm Ngư nói chuyện thế này rồi. Với tính cách thường ngày của mình, cô ấy đã sớm kéo theo mấy chị em chạy đến lớp A1, hò hét đòi cào nát mặt con hồ ly tinh giành mất bạn trai mình rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Thư Kỳ lại nhớ tới những lời Trầm Ngư từng nói.

Rồi không khỏi thất thần nghĩ: Không cào mặt thì cào chỗ khác cũng được nhỉ…

Trầm Ngư kết luận:

“Thấy chưa? Chị đã không nói được lý do, vậy chắc chắn là vì mê ngoại hình của anh ta rồi.”

[Hành vi của ký chủ không phù hợp với thiết lập nhân vật, nữ chính sẽ không…] 

[Câm mồm!] 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hệ thống truyện ngọt vừa mới cất lời thì lập tức bị Trầm Ngư chặn họng.

Trầm Ngư lại quay sang nhìn Lâm Thư Kỳ, chân thành đề nghị:

“Nếu chị thích là thích gương mặt của anh ta, thì việc gì phải buồn vì anh ta không thích chị chứ. Nếu là em…”

“Nếu là em thì sao?”

Lâm Thư Kỳ đang chăm chú lắng nghe, thấy Trầm Ngư nói nửa chừng lại dừng, không kìm được sốt ruột hỏi.

Trầm Ngư nghịch ngợm cười với cô:

“Nếu là em, em thà tìm cái gương tự ngắm gương mặt mình còn hơn. Anh ta có đẹp bằng em đâu, sao em phải tự làm khổ mình?”

Nói rồi cô cười tươi rạng rỡ, đưa mặt sát lại gần Lâm Thư Kỳ. Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp đối diện thẳng với ánh mắt của Lâm Thư Kỳ.

Ánh mắt long lanh, như chứa sóng nước lay động khiến Lâm Thư Kỳ gần như ngừng thở.

Đó là một vẻ đẹp mà cô ấy không sao diễn tả bằng lời, khiến cả linh hồn cô ấy như run lên.

Trầm Ngư lùi lại vài bước, nụ cười trên gương mặt trở lại vẻ dịu dàng thường ngày.

Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên bên tai Lâm Thư Kỳ:

“Chị, tâm trạng chị thấy khá hơn chút nào chưa? À, sắp vào học rồi, em phải quay về lớp đây.”

Lâm Thư Kỳ nghe vậy, ngơ ngẩn gật đầu, ánh mắt có phần mơ màng rồi xoay người quay lại lớp nữ sinh khối 11.

Trầm Ngư đứng yên tại chỗ, nhìn cô ấy đi xa rồi mới ung dung quay về lớp A1.

Trong lớp, Tống Hiền và Thẩm Thiến thấy cô trở về nguyên vẹn thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thư Kỳ đến nhanh, đi cũng nhanh. Trầm Ngư thì trở về không sứt mẻ gì. Không ít người vốn đang trông chờ xem kịch hay giữa hai người đều tràn trề thất vọng.

Bên phía Cố Ngôn cũng nhanh chóng biết chuyện Lâm Thư Kỳ tìm Trầm Ngư.

Người báo tin là một đàn em khối 10.

Đỗ Tiểu Thiên liếc nhìn Cố Ngôn, rồi rất thức thời bước lên, khoác vai cậu học sinh kia hỏi:

“Chỉ có hai người họ ra ngoài thôi à? Lâm Thư Kỳ không dẫn theo đám chị em của cô ta à?”

“Không ạ. Em không dám tới gần, chỉ thấy chị Lâm nói mấy câu với Lục Trầm Ngư, rồi chị ấy đi trước, ngay sau đó Lục Trầm Ngư cũng quay về lớp.”

“Không nghe thấy họ nói gì sao?”

“Không ạ, xa quá, em không nghe rõ.”

Đỗ Tiểu Thiên liền vỗ vỗ vai cậu ta:

“Được rồi, cậu về đi. Làm tốt lắm. Sau này nếu có ai dám bắt nạt cậu, cứ nói là có anh Cố chống lưng, xem ai còn dám động đến.”

“Cảm ơn anh!”

Đợi cậu đàn em đi khuất, Đỗ Tiểu Thiên mới tò mò quay sang nhìn Cố Ngôn:

“A Ngôn, đừng bảo lần này cậu chẳng phải thật lòng đấy nhé?”

Chuyện Cố Ngôn vì để ý đến một cô gái mới mà chia tay bạn gái hiện tại, đối với Đỗ Tiểu Thiên mà nói không có gì bất ngờ.

Điều khiến cậu ta thực sự bất ngờ là thái độ của Cố Ngôn lần này.

Ngầm quan tâm người ta có bị bắt nạt không, rồi khi biết Lâm Thư Kỳ tìm người ta thì thấp thỏm không yên.

Cách hành xử này hoàn toàn khác hẳn với thái độ của Cố Ngôn mỗi lần đổi bạn gái mới trước đây.

Họ tốn công tìm hiểu tình hình hiện tại của cô em khóa dưới, cuối cùng hỏi được thông tin, vậy mà Cố Ngôn lại chẳng nhân cơ hội này mà quan tâm thêm chút nào.

Cố Ngôn nghe vậy khựng lại, một lúc sau mới khẽ nhếch môi cười:

“Đừng nói linh tinh. Chẳng qua tôi sợ em ấy lại bị Lâm Thư Kỳ bắt nạt thôi.”

Đỗ Tiểu Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm trên gương mặt kia là đủ biết trong đầu cậu ta đang nghĩ gì rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com