Hoa Nở Không Về Cội

Chương 8



Mấy con gà mái ta nuôi rốt cuộc cũng có ích, mỗi ngày A tỷ được ba bát canh gà, Hỉ Nhi không thiếu sữa, hơn bốn mươi ngày đã trắng trẻo bụ bẫm.

Mắt A tỷ đầy tràn yêu thương, Hỉ Nhi cũng vậy, mỗi lần nó khóc chỉ có A tỷ mới dỗ được.

Ta nghĩ: Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái, có lẽ là thiên bẩm.

Đã là thiên bẩm, sao có thể bảo không cần là không cần?

Chỉ vì sinh đẹp vui vẻ thì là con mình, còn sinh không tốt thì không phải?

Ta… thực sự không hiểu.

Khi ấy, Hỉ Nhi đã chập chững biết đi, ta đang đùa nghịch cùng bé nơi sân.

Nghĩa phụ và mọi người còn đang ăn điểm tâm.

Đến mùa trồng dưa gieo đậu, dùng xong cơm sớm là nhóm đại huynh bọn họ phải ra đồng.

Lúc ấy, ngoài cổng bỗng vang lên tiếng ngựa xe huyên náo.

Cửa bị đẩy ra, bước vào là hai vị lang quân.

Một người trong đó chính là Ninh Nhược.

Ta từng nói rồi: sau chuyện năm ấy, hắn nên xem như chưa từng gặp ta.

Lời ấy chưa đầy ba năm, hắn lại lần theo tìm đến tận nhà ta.

Ta nghĩ, có lẽ ta đã sai.

Nhưng… ta không hối hận.

“Ra ngoài.”

Ta lạnh giọng quát.

Nghĩa phụ nghi hoặc. Dù sao cũng là hai vị lang quân y phục tề chỉnh, đã tìm đến cửa, ắt là có chuyện.

Từ sau khi học nói, ta vẫn học theo người nhà mình thành thật ôn hòa, luôn giữ nụ cười nơi khóe môi khi đối đãi người ngoài.

“A Mãn…”

“Phụ thân, con ra ngoài nói chuyện với họ.”

Ta trao Hỉ Nhi vào lòng nghĩa phụ, xoay người bước ra cửa.

Hai người nọ cũng theo ra.

Ngoài cổng, hai con tuấn mã buộc dưới gốc hạnh.

Xem ra có chuyện gấp.

Nếu không, cần chi phải thúc ngựa tới đây?

“Dắt ngựa, theo ta.”

Ta dẫn bọn họ ra tận đầu thôn, lại tiếp tục đi, đến khi không còn ai quanh quất.

“Thần Ái, chẳng phải cữu cữu nuốt lời, mà là quả thật có việc trọng yếu, bất đắc dĩ mới đến tìm muội.”

Ninh Nhược lau mồ hôi nơi trán, ánh mắt lẩn tránh, chẳng dám đối diện cùng ta.

“Việc trọng yếu gì? Có liên can đến ta sao?”

Ta nheo mắt cười, mà nụ cười kia, hẳn mang theo quá nhiều mỉa mai, khiến lang quân đi cùng hắn không nén nổi cất lời:

“Sao ngươi có thể như thế? Việc của Viên gia, lẽ nào không dính líu gì đến ngươi?”

Ta chậm rãi nhìn thiếu niên ấy.

Cao, nhưng vóc người mảnh dẻ quá mức, có lẽ do đường xa vất vả, mặt mũi bám đầy phong trần.

Hắn giống với phụ thân hắn môi mỏng, cằm nhọn, cũng bộ dạng bạc tình vô nghĩa.

“Viên gia thì liên quan gì đến ta?”

Ta lại hỏi.

Tuổi còn nhỏ, khó giấu nổi nôn nóng.

“Ngươi chẳng phải cũng là người Viên gia sao?”

“Hử!”

Ta chẳng buồn phí lời.

“Thần Ái, nói cho cùng, ngươi vẫn là người Viên gia. Nếu chẳng phải đường cùng, sao chúng ta đến cầu ngươi?”

Ninh Nhược nói.

“Viên gia đã không can hệ gì tới ta. Từ nay, chớ đến tìm nữa.”

“Viên gia không liên quan thì còn nhà Tô gia thì sao? Ngươi cũng biết tính tình của Lâm Vận rồi đó…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là uy hiếp.

Phải rồi.

Nàng ở trong cung chưa chắc được thuận lợi, nhưng dù gì vẫn là mẫu nghi thiên hạ.

Còn người nhà ta trong mắt nàng, bất quá chỉ là đám cỏ rác thấp hèn.

Ta bảo họ chờ, rồi quay về nhà nói với nghĩa phụ:

“Phụ thân, là người nhà cũ của con tìm đến. Con phải theo họ một chuyến. Đợi con về, sẽ kể rõ từng điều cho phụ nghe, có được chăng?”

Nghĩa phụ gật đầu, trong mắt đã ánh lệ long lanh.

“Phụ thân, con sẽ về mà! Nơi đây, mới là nhà của con.”

“Đi đi, đi đi…”

Từ đó, ta theo họ về An Kinh.

Rời đi đã mười năm, chưa từng nghĩ có ngày quay lại.

Một lần cũng chưa từng nghĩ.

Bởi nơi ấy, không có điều gì khiến ta luyến lưu.

Không người thương, không kỷ niệm để ràng buộc.

Trên đường, Ninh Nhược kể rất nhiều.

Mẫu thân ta sau khi nghe tin tìm được ta mừng đến ngất đi.

Phụ thân ta thì nước mắt giàn giụa, chẳng ăn chẳng uống.

Họ đã sớm chuẩn bị sẵn một sân viện cho ta, chỉ chờ đoàn tụ.

“Nếu nhớ đến ta thế, sao chẳng đích thân đến đón? Ngươi cũng không cần phí công như vậy, ta vốn đã chẳng cần họ nữa rồi.”

Ninh Nhược lặng im.

Còn Viên Cẩn người từng suýt bị ta dùng chăn dìm ngộp chec, trừng mắt nhìn ta bằng đôi mắt tròn to đầy căm giận.

Hắn… chẳng giống đại huynh ta chút nào.

Đại huynh chỉ cần lớn tiếng một câu, ta đã tủi thân mà rơi lệ.

Còn hắn chỉ là hắn.

Mà đại huynh chính là đại huynh.

Ta chẳng muốn để tâm đến hắn nữa.

Nhà họ Viên vẫn ở trong viện cũ năm nào.

Chỉ là khi tổ phụ ta còn sống, trước cửa còn treo biển “Thái sư phủ”.

Nay tổ phụ mất rồi, chỉ còn hai chữ “Viên phủ”.

Ta vào từ cửa hông.

Trước cửa chờ sẵn một nha hoàn ta không quen mặt.

“Đi báo với đại tỷ của ta rằng: nhị tiểu thư về nhà rồi.”

Ninh Nhược bảo nha hoàn kia đi báo tin, vậy nên khi ta đến chính viện, cái người sinh ra ta đã chờ sẵn.

Mười năm qua đi, nàng ta so với trong ký ức của ta cũng không thay đổi là bao.

Người chẳng mang lo nghĩ, sống trong nhung gấm, năm tháng thường nể mặt những kẻ như vậy.

Nàng nhìn ta như nhìn một người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Nàng vốn là người như vậy, tốt hay xấu đều viết rõ rành trên mặt.

“Thần Ái.”

Nàng gọi tên ta, chẳng mang lấy chút cảm tình.

Đó không phải tên ta.

Ta cũng chẳng đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng ta sau đó quay lưng bước vào trong, ta cũng theo sau.

Chính đường, một người ngồi ngay ngắn trên ghế dáng người gầy gò, khí độ thanh nhã, hai bên tóc đã hoa râm, dưới mũi còn để râu bạc phơ.

Ta mãi chẳng quên được ánh mắt rực rỡ nơi hắn khi bỏ mặc ta năm đó.

Ta nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta.

Ánh mắt kia nghiêm khắc, soi xét, chất đầy kiêu ngạo.

Hắn đang chờ ta quỳ xuống trước mặt hắn, chờ ta nước mắt lưng tròng hành đại lễ.

Chỉ tiếc, khiến hắn phải thất vọng rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com