Nàng ta đeo mặt nạ, khoác giáp trụ, cả người toát ra vẻ phòng bị, lúc nào cũng như chuẩn bị ra trận.
Một kẻ cô độc trống rỗng trong lòng.
Chẳng biết nay nàng ta có còn như xưa, tâm địa vẫn độc ác chăng?
“Thần Ái, trưởng tỷ thật khó khăn mới tìm được lại muội.”
Nàng nhìn ta, mắt ngấn lệ, như thể những năm qua thật lòng tìm kiếm.
Mặt nạ giả dối mang lâu, nên chính mình cũng tưởng là thật.
Nàng bước tới, nắm tay ta, tỉ mỉ đánh giá.
Trên mặt hiện lên bao nhiêu biểu cảm: không tin, không muốn tin, lại chẳng thể không tin.
Nếu có thể, ta nguyện cả đời không vướng gì đến nhà họ Viên nữa.
Nhưng ta phải bảo vệ người đã yêu thương ta.
Ta im lặng rất lâu. Có lẽ nàng vẫn nghĩ ta như khi còn nhỏ, hoặc đã sớm quên mất ta là kẻ thế nào.
Dù sao, ta từng là kẻ lạc lõng, không hợp với ai.
Bởi vậy, nàng ta chẳng lấy làm lạ khi thấy ta im lìm.
Ta nhìn cách nàng ăn mặc giản dị, bên người chỉ có một lão nô theo hầu.
E rằng chuyến đi này, nàng chẳng muốn ai biết tới.
Dẫu sao cũng là Hoàng hậu một nước, lại phải lén lút đi tìm vàng chứ.
“Giờ chúng ta khởi hành chứ?”
Ta hỏi, lòng nhớ nhà. Đi quá lâu, người thân hẳn đang lo lắng.
Nàng khẽ nhướng mày, liếc nhìn Ninh Nhược.
“Không cần vội vã như thế.”
Nàng ta đáp.
“Ta thì gấp.”
Ta quay người bước ra khỏi phòng, họ cũng theo sau.
Chuyến đi này khó không phải ở việc tìm mỏ, mà là đưa Hoàng hậu cao quý trèo núi.
Đường núi không thông, xe không đi được, đường lại gập ghềnh, ngựa nàng cũng chẳng dám cưỡi.
Cứ đi rồi nghỉ, chập chững té ngã.
Nếu không có bà lão kia dìu đỡ, chỉ sợ nàng ta đã lăn xuống núi từ lâu.
Kỳ thực, con đường này ngày nào chúng ta cũng đi, vốn chẳng có gì hiểm trở.
Đến nơi thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng rọi trên đầu nóng đến rát da đầu.
Ta dẫn Ninh Nhược men theo vách đá cao một trượng, tìm đến một chỗ lõm vào.
“Đào thẳng vào khoảng ba trượng là được.”
Hắn thân hình béo mập, mồ hôi ướt đẫm cả lưng, rút quạt ra phe phẩy.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Mặt hắn đầy ngờ vực.
“Ừ.”
Gió đưa mùi vị đặc trưng đến, theo mùi mà đến, đó là điểm kỳ dị trong huyết mạch nhà họ Viên.
Hắn há miệng ngẩn ngơ không nói được gì.
“Ta xuống núi trước đây.”
Ta theo sườn núi đi xuống, tới chân núi rồi lại men theo khe suối, còn phải đi thêm một canh giờ mới về đến nhà.
A tỷ chắc đã sốt ruột đợi ta rồi.
“Thần Ái, chuyện này không được phép đùa giỡn.”
“Ta biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta quay đầu lại, nhìn hắn.
Hắn tưởng chuyện tìm mỏ phải khó khăn lắm ư?
“Chúng ta đã nói rồi, sau này các ngươi chớ đến tìm ta nữa.”
Lại ba ngày sau, lý trưởng mang tin mừng đến: chúng ta không cần dời thôn nữa, mỏ vàng đã tìm được rồi.
Nghĩa phụ lại ngày ngày tay chắp sau lưng đi ngắm ruộng lúa.
Đại huynh và Trường Canh lại lên núi săn bắn, hai người đều sắp thành thân, phải để dành sính lễ.
A tỷ thì bận rộn may hỷ phục cho chính mình.
Vải là nghĩa phụ đích thân vào thành mua, chăn gối, áo quần, cái gì cũng phải mới.
Đại huynh thì mua gỗ, trong sân mỗi ngày vang tiếng gõ vang dội, huynh nói muốn đóng tủ bàn mới cho A tỷ.
Chỉ có ta là rảnh rỗi nhất nhà, nấu cơm, cho lợn ăn, theo A phụ ra đồng.
“Chờ A Uyển gả đi, năm tới A Hòa cưới vợ, phụ thân sẽ tìm cho A Mãn một nhà tử tế luôn nhé.”
Nghĩa phụ cười tươi, vẻ mặt viên mãn.
“Phụ thân, con không lấy tướng công có được không?”
“Nói bậy.”
“Con không nỡ rời phụ thân. Nếu thật phải gả, phụ thân tìm nhà nào gần gần thôi, để con muốn về thì về ngay được.”
“A Mãn ngoan, phụ thân phải tìm một nhà người ta đối đãi tốt với con. Gần xa không quan trọng, chỉ cần người ấy thương con, con muốn về lúc nào cũng được.”
“Cuộc sống dù không giàu, cũng phải tương đương như nhà mình. Nhà cửa ít người, phụ mẫu nhà tướng công con phải hiền hậu hiểu đạo lý, thật lòng thương con.”
Nhưng con cũng chớ lo, nếu nhà đó không tốt, phụ thân với đại huynh con sẽ đứng ra bênh vực.”
“Nghĩ tới đó, phụ thân lại thấy không nỡ gả con đi rồi…”
Nghĩa phụ nay lưng đã còng, vừa đi vừa lẩm bẩm, lúc thì vui, lúc lại ngẩn ngơ buồn bã.
Ta đi sau lưng ông, trời cao đất rộng, lúa trổ bông lượn sóng chẳng còn cảnh nào tốt hơn thế.
Thấy ta mãi không đuổi kịp, nghĩa phụ ngoái đầu, chìa tay ra.
Ta như hồi nhỏ, vừa gọi “phụ thân”, vừa chạy tới, đặt tay mình vào lòng bàn tay đầy chai sạn của ông.
Nghĩa phụ nắm tay ta, chầm chậm dắt ta đi.
Nếu mọi đau khổ ta từng chịu là để đổi lấy hôm nay, vậy thì ta không còn oán hận nữa.
A tỷ xuất giá rồi, trừ việc không còn ngủ chung mỗi đêm, thì mọi chuyện vẫn như xưa.
Trường Canh cưới A tỷ, nhưng trông chẳng khác gì về ở rể.
Ta hỏi A tỷ Trường Canh có tốt không.
A tỷ đỏ mặt không đáp, da A tỷ mặt mỏng, ta cũng không gặng hỏi nữa.
Cuối năm, A tỷ có thai.
Nghĩa phụ xưa nay không uống rượu, hôm ấy vì chuyện vui đó mà uống mấy ly.
Sau Tết, đại huynh cũng thành thân.
Tẩu tử là người siêng năng tháo vát, chuyện đồng áng trong ngoài đều làm tốt.
Đại huynh ít nói, tẩu tử lại sảng khoái thẳng thắn, kính trọng nghĩa phụ, và cũng thương yêu ta.
Nghe nói nghĩa phụ muốn tìm mối hôn sự cho ta, tẩu tử còn giục đại huynh chuẩn bị sính lễ sớm.
“Của hồi môn càng đầy đủ thì A Mãn nhà mình mới không bị coi thường.”