Hoa Nở Không Về Cội Chẳng phải hắn từng nói sao? Ta là quái thai, là mầm họa trời sinh. Đã rõ như vậy, sao còn vọng tưởng mong ta thuận theo đạo hiếu? Ta nhìn hắn, dùng đúng ánh mắt năm xưa tròn trịa vô tri, lạnh lẽo không cảm xúc mà nhìn hắn. “Bản tính khó dời!” — hắn buông một câu. “Lặn lội ngàn dặm đến tìm ta chỉ để mắng mỏ? Vậy thì khỏi cần.” Ta nói xong liền xoay người toan bước đi, Ninh Nhược giữ lấy tay ta. Ta vẫn luôn cho rằng Ninh Nhược không mấy thông minh, nhưng so với đám người này… có lẽ hắn lại là người khôn ngoan nhất. “Việc trong nhà, ngươi đã nghe nói rồi chứ?” Viên Lưu, phụ thân ruột thịt của ta cuối cùng cũng nuốt giận, hỏi thêm một câu. “Biết rồi.” Lần trước tìm được mỏ vàng, nay hoàng đế lại muốn tìm mỏ đồng. “Tây Châu sản đồng rất nhiều, ít ngày nữa ngươi cùng cữu cữu ngươi đến đó.” Hắn nói như thể ta là kẻ chịu ơn nhà họ Viên nuôi nấng suốt mười năm, nay đến lúc báo đáp. “Còn nữa, nhà họ Tô kia ngươi hãy quên đi. Chờ ngươi trở về từ Tây Châu, ta sẽ chọn cho ngươi một mối hôn sự thích hợp.” “Ngươi lấy thân phận gì để nói những lời này?” “Ta là phụ thân ngươi!” “Ngươi nói mà ngươi không cảm thấy nực cười à. Ta có phụ thân, nhưng không phải ngươi. Những lời như thế, về sau chớ nói nữa, ta chẳng muốn nghe.” “Ngươi…” “Chính ngươi cũng thấy xấu hổ vì câu đó đúng không?” Lúc Ninh Nhược tìm đến, ta đã biết rõ: nhà họ Viên tất sẽ như thứ cao dán, dính rồi khó gỡ. Họ đã dò hỏi rõ ràng về ta, biết rõ ta để ý điều gì, sẽ dùng chính điểm yếu đó để khống chế. Lần này ta về không phải để giúp họ Viên, mà là để cắt đứt hậu họa. Ta đã hỏi kỹ trên đường: nay hoàng đế hoang dâm vô đạo, quyền lực thực tế nằm trong tay Tạ Thập Nhất Lang, Đại tư mã của triều đình. Hoàng đế dẫu ăn chơi, đầu óc vẫn tỉnh táo. Hắn biết nếu còn tiếp tục buông lỏng, ngai vàng sẽ không giữ nổi. Hắn không dám công khai tranh quyền, bèn âm thầm so đọ cùng Tạ Thập Nhất Lang. Tìm mỏ vàng, mỏ đồng, kế tiếp sợ rằng lại đến mỏ sắt? Chiêu binh mãi mã, rèn binh chế khí, ý tưởng cũng hay lắm! Nhưng muốn thành công? Hắn có từng nhìn xem đối thủ của mình là ai? Trong mắt ta, nhà họ Viên đã sớm là người chết. Ta chẳng buồn phí lời. Không cần ta ra tay tìm kiếm, ngày hôm sau đã có người đến gặp. Là một nha hoàn nhà họ Viên. Dung mạo tầm thường đến mức ngoảnh mặt một cái đã chẳng nhớ nổi. Nàng chỉ nói một câu: “Sống hay chết, đều do ngươi định đoạt.” Ta cũng chỉ đáp một câu: “Sống c.h.ế.t của nhà họ Viên không liên can đến ta. Nhưng nhà họ Tô… nhất định phải sống.” Chẳng bao lâu sau, ta liền được báo: “Nhà họ Tô đã được an trí thỏa đáng.” Ngươi thấy đó, một đám họ Viên, còn chẳng bằng một mình Tạ Thập Nhất Lang. Người thông minh, luôn tốt hơn kẻ u mê. Chẳng mấy hôm sau, có người đến đưa ta rời khỏi Viên phủ. Ta chuyển vào Tư Mã phủ, ngày ngày ăn ngon mặc ấm, không ai đề cập chuyện sai khiến ta làm điều gì. Ta thậm chí chưa từng gặp Tạ Thập Nhất Lang. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - Ta hiểu. Hắn là người chấp chính thiên hạ, tự nhiên bận bịu. Thật ra, cũng không nhất thiết phải gặp. Hắn chỉ cần sai khiến, ta tự nhiên nghe lệnh. Thời gian trôi qua, đã sang mùa thu. Ta chẳng thiếu gì, chỉ nhớ tiểu viện nhà ta, và những người sống trong đó. Sắp đến Trung thu rồi, không biết A tỷ với tẩu tử làm bánh có nhiều đường không? Ta thích ăn bánh ngọt nhiều đường. Cây cúc nghĩa phụ trồng ở góc sân đã nở chưa? Nở hoa màu gì? Tiểu Hỉ có cao lớn hơn chút nào không? Ta là một A Mãn được yêu thương, được mong nhớ. Vì có quá nhiều thứ, nên luôn ta không nỡ buông tay. Cuối cùng, Tạ Thập Nhất Lang cũng muốn gặp ta. “Lúc nhỏ ta đã biết, ngươi là một kẻ tâm ngoan thủ lạc.” Hắn nâng chén trà, năm tháng trôi qua, hắn vẫn chẳng thay đổi mấy phong độ tuấn nhã, dáng dấp đường hoàng. “Tư Mã đại nhân nói quá rồi.” “Ngươi vẫn thú vị như vậy. Ngươi bảo gì ta cũng đã làm. Thế gian này, từ nay không còn nhà họ Viên. Ngươi yên tâm rồi chứ?” Ta khẽ gật đầu. “Ngươi cũng nhẫn tâm thật đấy.” “Có lẽ hắn đã nói đúng, ta vốn đã sinh ra với khí sát nặng, tâm tính hung hiểm.” “Chỉ là… ta nhận được quá nhiều yêu thương, nên có thể dùng thứ đó làm mềm lòng. Nhưng điều ấy không có nghĩa là ta sẽ nhẫn nhịn để người ta ép buộc.” Ta không hận, chỉ là bọn họ động đến người ta thương, lại đem tính mạng người nhà ra uy h.i.ế.p ta không thể chịu đựng. Đã không thể nhẫn, vậy thì… diệt sạch đi thôi. Mùa thu, hoa cúc nở rộ mùi hương thanh đạm, phảng phất chút đắng cay. Ta lĩnh mệnh Tạ Thập Nhất Lang, xuôi về Tây Châu. Đến xuân sang, việc hắn giao đều đã hoàn thành. Trước khi rời đi hắn bảo muốn gặp ta một lần. Hắn có vẻ vừa vui vừa mệt, ngả người trên ghế, nhìn cây đào ngoài viện trổ nụ. Hoa đào đã ra nụ có lẽ đêm nay, hoặc sáng mai sẽ bung nở rực rỡ. “Nàng muốn ở lại không?” Hắn bỗng hỏi. “Không. Ta muốn về nhà.” “Vì sao?” “Không muốn ngày ngày đấu đá, để đến một lúc nào đó, quên mất bản thân là ai.” “Nàng cam tâm ở mãi cái thôn nhỏ ấy cả đời?” “Có gì mà không cam tâm? Ta đã nhìn thấu lòng người từ khi còn nhỏ, nên không giống các người.” “Ta chỉ muốn có một tấm chân tình. Ngươi chưa gặp người nhà ta, họ chất phác đơn thuần, nhưng khoáng đạt. Họ thông tuệ bởi từng nếm đủ ngọt bùi đắng cay trong đời, so với chúng ta, lại càng nhìn thấu hơn nhiều..” “…A Mãn, vậy thì… như nàng ý nguyện.” Ta còn một quãng đường rất dài, còn biết bao tháng ngày phía trước. Nghĩa phụ sẽ tìm cho ta một lang quân chững chạc mà hiền lành, người ấy cả tấm lòng đều là ta. Hắn sẽ cùng ta sống qua ngày, sinh con đẻ cái. Đến tuổi già, hắn sẽ trở thành một ông lão dịu dàng, rộng lượng như nghĩa phụ. Và ngay cả khi ấy… hắn vẫn sẽ nắm tay ta đi cùng ta đến hết đoạn đường cuối cùng. __HẾT__
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương