Hoa Nở Không Về Cội

Chương 6



Nhà họ Viên đời đời là Kim quan, hoặc do truyền thừa kinh nghiệm, hoặc do huyết mạch thiên bẩm.

Tóm lại, người nhà họ Viên, có thể có thiên phú này.

Ai là người kế thừa tước vị, không ai nói chắc được.

Bởi thế khi tổ phụ ta còn sống, đối với ba con trai và hai con gái vô cùng khoan dung.

Chỉ vì ông từng nói, bọn họ không có thiên phú như vậy.

Họ ngày ngày nghiên cứu sách tổ phụ viết, giấu như bảo vật, chẳng truyền ra ngoài, thế mà cũng không lĩnh hội được bản lĩnh tổ phụ.

Riêng với hàng cháu, ông vô cùng nghiêm khắc.

Không phân nam nữ, ba tuổi liền phải học chữ, luyện tập ngửi hơi gió.

Đáng tiếc, khi ta vừa lên bốn thì tổ phụ đã qua đời.

Ông là người duy nhất đặt ta ngồi trên đùi dạy ta học chữ, chưa từng chê ta quái dị.

Đáng tiếc, ông mất quá sớm.

Khi đó, trưởng tỷ của ta đã lộ chút thiên tư tìm vàng.

Tám tuổi đã định thân với thái tử đương triều, nhà họ Viên liền quên sạch lời tổ phụ dặn dò.

Tổ phụ từng nói, nếu ông mất, nhà họ Viên nên tiếp tục làm Kim quan vô danh, tuyệt đối không được truyền bá bản lĩnh ngửi gió tìm mỏ này, nếu gặp minh quân, tự khắc có ngày tái xuất.

Song chẳng ai nghe ông cả.

Ta tuy không nói được, nhưng năng lực ấy, từ lâu đã thức tỉnh trong m.á.u ta.

“Sao có thể?”

Ninh Nhược không tin.

“Sao lại không? Khi nhỏ ta không biết nói, không biết khóc, không biết cười, nay chẳng phải cũng đã biết hết rồi đó sao?”

Hắn trầm mặc rất lâu, như đang suy xét lời ta là thực hay hư.

“Thần Ái… chuyện này không thể lấy làm trò đùa. Tính mạng trưởng tỷ ngươi, vinh hoa của cả họ Viên đều trông cậy vào đây.”

“Xem ra bản lĩnh của Viên Lâm Vận cũng chỉ có vậy! Kẻ mà nàng ta gả cho cũng chẳng phải bậc quân tử, bằng không sao lại lấy tính mạng nàng ta ra để uy hiếp?”

Ta cười nhạt nói.

Thiên hạ đều đồn đại, trưởng nữ của nhà họ Viên - Viên Lâm Vận đã kế thừa được bản lĩnh tìm vàng từ tổ phụ.

So với danh hiệu mỹ nhân hay tài nữ đệ nhất, thì khả năng này thực tế hơn nhiều.

Ai cưới được nàng, chẳng khác nào ngày ngày lăn lộn trên đống vàng?

Cánh cổng nhà họ Viên nay đã bị người giẫm đến mòn.

Trong vô số người đó, có một kẻ nổi bật hơn cả.

Hắn họ Tạ, tên Tạ Hằng Chi, là đích tử nhà họ Tạ ở Trần Quận, được gọi là Tạ Thập Nhất Lang.

Họ Tạ vốn danh chấn thiên hạ, mà Tạ Thập Nhất Lang lại là người xuất chúng nhất trong số đó.

Gọi là xuất chúng, là bởi hắn không chỉ có diện mạo mà tài hoa cũng hiếm ai sánh kịp.

Đại tỷ ta khi ấy vừa gặp liền si mê.

Tiếc thay, vị Tạ lang quân ấy lại chẳng vừa mắt nàng.

Hắn đến, chẳng qua vì hiếu kỳ, muốn xem bản lĩnh “ngửi gió tìm vàng” rốt cuộc là như thế nào.

Dù cha mẹ hắn đã khuyên răn, rằng kết thân với Viên gia là chuyện tốt.

Dù Tạ gia tuy không thiếu vàng, nhưng ai biết được mai sau thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Về nhan sắc không bằng Tứ tiểu thư Tiêu gia, về tài học chẳng hơn tiểu muội nhà ta, còn cái gọi là ‘ngửi gió tìm vàng’ cũng chỉ là lời nhà họ Viên tự nói, tạm thời không có chứng cứ. Không ổn, không ổn…”

Đấy là lời Tạ Thập Nhất Lang nói với ta.

Khi ấy, ta đang ở hậu viện ngắm trời.

Ta luôn thích một mình, ngẩng đầu nhìn mây trời là thú vui thường nhật.

Một con chim chẳng rõ tên bay vụt lên, xé trời lao thẳng vào không trung.

Chúng ta gặp nhau đúng một lần.

Hắn biết ta không nói chuyện, nên chẳng chút kiêng dè mà bình luận nhà ta.

Ta vẫn ngửa đầu nhìn trời xanh, chẳng đáp lời.

Hắn đã là một thiếu niên, nên cũng chẳng sợ gì ta.

“Viên gia chỉ có ngươi là thú vị chút.”

Nói xong, hắn bật cười, còn dùng quạt khẽ gõ đầu ta.

Vừa hay Viên Lâm Vận đi qua.

Nàng chắc mẩm là ta dùng mánh khóe mê hoặc người nàng thầm thương, liền gọi hai nha hoàn chặn đường ta, tự tay tát hai cái, đá thêm hai cú.

Ta nhặt hòn đá ném, trúng ngay trán nàng.

Lúc ấy ta chưa biết nói, nếu biết, nhất định sẽ hỏi nàng đầu có bị hỏng không?

Một đứa bé năm tuổi thì biết gì về mồi chài?

Ta không rõ nàng có vỡ đầu chảy m.á.u không, nhưng tiếng gào khóc thì chấn động cả phủ họ Viên.

Cuối cùng, nàng ta cũng chẳng được như nguyện.

Thánh thượng sai Đại Tư Mã đến nhà họ Viên cầu thân.

Không lâu sau ta biến mất.

Có lẽ, giờ này Tạ Thập Nhất Lang đã cưới được một nữ tử “có ý vị” khác, ngày ngày vui vẻ sống bên nhau.

Mà đại tỷ ta đầu óc không được thông suốt, ở trong hoàng cung chắc hẳn sống cũng chẳng sung sướng gì.

Dẫu sao, Thái tử năm xưa, nay là Hoàng đế, cưới nàng là vì bản lĩnh của nàng, chứ chẳng phải vì nghĩa phu thê.

Thánh thượng giá danh, không được tùy tiện gọi.

“Ninh Nhược… nếu ta giúp ngươi tìm được mỏ vàng, thôn dưới núi… có còn phải dời nữa chăng?”

Nhà họ Viên, đối với ta, đã chẳng còn gì ràng buộc.

Ta chỉ muốn những người đã luôn yêu thương ta, được sống yên vui thế là đủ.

“…Phải.”

Việc này, Ninh Nhược cũng chẳng thể tự mình quyết định, hắn phải bẩm lại với người thật sự làm chủ mới được.

“Việc gặp ta, ngươi không cần nhắc tới. Nếu tìm được mỏ vàng, công lao để các ngươi hưởng là được.”

Khi ấy, ta được nghĩa phụ nuôi nấng đơn thuần, dẫu từng thấy qua lòng người hiểm độc, nhưng vẫn chưa thấu tỏ được hết gian ngoan trong đó.

Ngày thứ ba, đã có hồi đáp.

Ta trở lại, người có thể làm chủ mọi việc đã chờ sẵn.

Nhiều năm không gặp, lần này gặp lại, lời Tạ Thập Nhất Lang từng nói lại hiện rõ ràng trong đầu: nàng ta quả thật không phải người có nhan sắc gì nổi trội.

Nay nàng ta hẳn chỉ mới mười tám tuổi, cũng tầm tuổi A tỷ ta.

Nhưng so với A tỷ, nàng ta chẳng thể sánh bằng dù chỉ nửa phần.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com