“Nhưng A tỷ con cũng vui lòng với Trường Canh, thế con vẫn không vui sao?”
Ta chau mày.
“Vui lòng” là thế nào?
A phụ nhìn đâu mà nói A tỷ vui lòng với hắn?
A tỷ đối xử với hắn khác gì với đại huynh đâu?
Ta chẳng hiểu, nhưng ta rất nghe lời nghĩa phụ.
Chỉ cần A tỷ thích, ta cũng sẽ chịu.
Chịu là một chuyện, nhưng muốn ta đối với hắn như ngày trước ngoan ngoãn ngọt ngào, thì không bao giờ!
Hừ! Hừ! Hừ!
Năm ấy, khi lúa mạch vừa trổ đòng, có một nhóm người từ dưới núi kéo lên.
Họ dựng nhà dưới chân núi, vây kín cả vùng, không cho người ngoài tới gần.
Đại huynh chẳng thể đi săn nữa, ta và A tỷ cũng không thể vào rừng hái quả.
Những người ấy hung hăng, mặc áo giáp sắt, tay cầm đao thương.
Nghĩa phụ dặn kỹ: họ là người từ An Kinh tới, nghe nói trên núi có mỏ vàng, được Hoàng thượng phái đến đào tìm.
Nhưng ta đã mười ba tuổi, nhóm người tìm vàng kia đào suốt bảy tám năm, đào từ chỗ này sang chỗ kia, cả nửa ngọn núi cũng bị khoét mất, mà vẫn chưa đào được gì.
Bỗng nhiên họ nói: mỏ vàng có thể nằm dưới thôn ta, bắt cả làng phải chuyển đi.
Không nói sẽ chuyển đến đâu, cũng chẳng nói chuyển thế nào, chỉ có người quan phủ đến thông báo một hai câu.
Nghĩa phụ vì chuyện ấy mà trằn trọc không yên giấc, sắc mặt A tỷ và đại huynh cũng chẳng còn nụ cười.
Tháng Chín năm nay, A tỷ sẽ thành thân.
Sang năm, đại huynh cũng định cưới nương tử.
Gà nhà ta vừa biết đẻ trứng, lợn vẫn còn chưa béo tốt.
Ta mỗi ngày nhìn mặt trời mọc rồi lặn qua đỉnh núi phía xa.
Gió lướt qua, đồng lúa như sóng biếc dập dờn.
Cây du đầu thôn, các thím ngồi dưới gốc khâu giày tán chuyện, mấy con ch.ó nhỏ vờn quanh chân họ.
Mọi thứ, đều là thứ ta chẳng thể rời xa.
Ta nghĩ: nếu tìm được mỏ vàng, chắc không cần dời làng nữa?
Nhưng ai sẽ tin rằng ta có thể tìm ra mỏ vàng?
Ta lần tới nơi bị rào lại dưới chân núi, thấy trong đó có một dãy nhà thấp.
Ngoài phòng, có chiếc ghế nằm, trên đó là một lang quân đầu to tai lớn, diện mạo hung dữ chẳng dễ coi.
Ngoài sân có lính gác, thấy ta ngẩn ngơ liền quát tháo xua ta đi.
Tiếng quát kinh động lang quân kia, hắn ngẩng đầu nhìn ta, mắt nhỏ dần mở lớn.
Đã bảy tám năm, mà diện mạo hắn chẳng thay đổi bao nhiêu.
Ngày ngày trèo đèo lội suối, thế mà chẳng gầy đi chút nào.
“Ninh Nhược…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta gọi hắn.
Hắn sững lại một chớp mắt, rồi đột nhiên nhắm mắt lại, lại lập tức mở ra.
Hắn từ trên ghế bật dậy, lảo đảo chạy tới hàng rào nhìn ta chằm chằm.
Khi còn nhỏ, ai ai cũng nói ta giống với người sinh ra ta nhất.
Xem ra bao nhiêu năm qua, ta vẫn rất giống bà ta.
Bởi vì đệ đệ ruột của bà, cữu cữu ruột của ta hiện tại vẫn còn có thể nhận ra ta.
Dù rất nhiêu năm đã trôi qua, ta cũng đã lớn rồi.
“Ngươi… ngươi là Thần Ái ư?”
Hắn run rẩy khóe môi, hỏi ra một câu như vậy.
Ta gật đầu, chỉ tay vào bên trong.
“Cho nàng ta vào.”
Lời hắn nói rất có trọng lượng, ta liền được cho vào.
Tuy diện mạo thô kệch, nhưng hắn dù sao cũng là đích tử dòng chính của Ninh thị Xuyên Sơn, từ nhỏ đã được dạy dỗ kỹ lưỡng.
Vẻ thất thố lúc đầu của hắn, thoạt nhìn, chỉ là giả vờ.
Lúc này hắn bước đi vững vàng, một tay chắp sau lưng, dẫn ta vào một gian phòng.
Phía ngoài phòng trông mộc mạc, nhưng bên trong lại vô cùng xa hoa, hầu hạ trong phòng cũng có đến năm sáu người.
Ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Người ta nói, trẻ nhỏ ba tuổi mới biết nhớ, nhưng ta là quái thai, việc xảy ra lúc một hai tuổi ta vẫn nhớ rõ ràng.
Ninh Nhược đuổi hết kẻ hầu ra ngoài, rồi bước nhanh tới trước mặt ta, nắm lấy hai tay ta, từ trên xuống dưới mà quan sát:
“Ngươi vẫn giống hệt khi còn bé. Ngươi chẳng biết đâu, lúc ngươi đi lạc, mẹ ngươi đau lòng đến quặn ruột, cha ngươi đến nay vẫn không nguôi ân hận…”
“Bọn họ thì liên can gì đến ta? Hôm nay ta đến đây chỉ muốn hỏi ngươi một câu, nếu ta tìm được mỏ vàng, thôn phía trước núi có còn phải dời đi nữa không?”
Ta không chút biểu cảm, nhìn hắn hỏi.
Hắn tuy là cữu cữu của ta, nhưng cũng chỉ hơn ta ba tuổi.
Thuở nhỏ từng chơi cùng ta, mỗi lần đều bị ta dọa đến khóc rống nước mắt nước mũi tèm lem.
Ta khi ấy không nói không cười, chẳng giống như hài tử bình thường.
Các cô bé đuổi bắt bươm bướm rồi nâng trong lưới nhẹ nhàng ngắm nghía, còn ta thì bắt xong liền cho dính vào lưới nhện, ngồi nhìn nhện dần dần xé xác mà ăn.
Người ta thấy chuột thì sợ hãi hét to chạy trốn, còn ta lại xách đuôi chuột mà ném cho mèo.
Ta chính là đứa bé từng dìm ngộp em bằng chăn, lấy đá đập thương đầu đại tỷ.
Mỗi lần ta tròn mắt nhìn lũ trẻ cùng tuổi, chúng đều òa khóc bỏ chạy.
Ninh Nhược cũng là một trong số đó.
Hắn rất sợ ta.
“Ngươi nói gì cơ?”
“Ta nói, ta có thể tìm ra mỏ vàng.”
Tại sao nhà họ Viên ở An Kinh lại có thể trong một đêm phất lên?
Là bởi vì tổ phụ của ta Viên Thái sư, có một bản lĩnh người thường không có:
Ngửi gió tìm vàng.
Năm Đại Hồng thứ mười bảy, thiên hạ chiến loạn triền miên, Hoành Thủy vỡ đê, quốc khố trống rỗng, nguy cơ nội loạn cận kề.
Cũng năm đó, tổ phụ ta tìm được mỏ vàng Hoài Dực và mỏ đồng Lâm Nam.
Chỉ một đêm, từ kẻ vô danh bỗng gánh vác quốc vận, trở thành Thái sư một nước.