Hoa Nở Không Về Cội

Chương 4



Xuân gieo, thu gặt, đông tàng.

Đến mùa thu, ta đã có thể giúp A tỷ nấu cơm giặt giũ, ta còn biết phụ nghĩa phụ và đại huynh nhặt từng bông hạt kê rơi rớt ngoài đồng.

Nghĩa phụ và đại huynh mặc áo ngắn không tay, cánh tay và cổ cháy nắng đỏ hồng.

A tỷ và ta xách giỏ đi sau họ, nhặt từng bông hạt rơi vào trong giỏ.

Nghĩa phụ sợ ta và A tỷ bị rám nắng, đặc biệt cắt hai miếng lụa xanh thoáng khí.

Chúng ta đội nón rơm, phủ thêm khăn lụa lên, lại vòng thêm hai vòng quanh cổ mà buộc chắc.

Trong thôn, có cô nương nào mà chẳng hâm mộ ta và A tỷ?

Tuy không có mẫu thân, nhưng lại có một người phụ thân tỉ mỉ đến nhường ấy.

Ta cứ thế mà lớn lên đến mười tuổi.

Năm ta mười tuổi, trời giáng đại hạn.

Cây lúa ngoài đồng héo rũ, sắp c.h.ế.t khô hết cả.

Gà lợn trong nhà cũng chẳng còn gì ăn, A phụ liền g.i.ế.c đem bán trong thành đổi lấy ít tiền, rồi lại đem tiền mua lương thực về trữ.

Đại huynh mỗi ngày dậy sớm vào núi chặt một gánh củi, lại đi hơn mười dặm đường ra chợ bán.

Đại huynh năm ấy mới mười lăm, có lẽ do làm việc nặng nhọc, nên chẳng cao ráo thư sinh như những lang quân trong ký ức ta từng thấy.

Người huynh gầy còm đen sạm vì sương gió, song đôi mắt lại sáng như lửa cháy trong tro, soi tỏ cả một vùng đêm.

Tháng bảy nóng nực, mỗi lần đại huynh trở về, lưng áo đều ướt sũng mồ hôi, nhưng vẫn luôn nở nụ cười thật tươi.

Huynh nói:

“Đừng sợ, có đại huynh ở đây! Tuyệt đối không để các muội bị đói!”

Con suối trong làng vốn trong vắt, dần dần cũng cạn khô.

Ta cùng A tỷ mỗi ngày phải đi thật xa gánh nước.

A tỷ lưng bị đòn gánh ép đến cong, ta thì nâng thau gỗ trong tay, rón rén từng bước, sợ nước đổ vãi ra một giọt thì thật đáng tiếc.

Một ngày cũng chỉ có thể gánh đầy hai chum nước lớn trong nhà.

Tối đến, lại xách gáo đi tưới mấy luống rau cằn cỗi ngoài sân.

Đất đã chẳng còn chút sắc xanh, rau cỏ nhà ai cũng chẳng dám trồng ngoài ruộng nữa.

A tỷ hái rau không ăn hết, cắt lấy đem phơi trên phiến đá, hong khô rồi cất kỹ.

Đợi đến đông giá khắc nghiệt, dùng nước nóng dội qua một lượt, cũng có thể giúp no bụng đôi phần.

Mùa đông đến mà vẫn chưa có trận tuyết nào rơi.

Trong thôn bắt đầu có kẻ buôn người lảng vảng.

Nhiều nhà sắp cạn lương thực, đành đem con gái bán đi.

Cũng khi ấy, mẹ của Trường Canh lại theo một tên buôn người chẳng rõ từ đâu đến mà bỏ đi biệt tích.

Nhà Trường Canh cạn sạch lương thực.

Khi ấy hắn vừa mười sáu, xuống trấn, lại lên thành, muốn tìm đường sống, rốt cuộc cũng chẳng tìm được việc gì.

Chỉ có mấy nhà phú hộ cần người hầu, hắn muốn bán thân vào đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩa phụ ngăn hắn lại, bảo hắn nếu thật sự ký khế thân, thì cả đời, cả dòng dõi đời đời đều là thân phận nô lệ.

Trường Canh ngồi xổm dưới gốc cây hạnh đã khô khốc trong sân, khóc rống lên như tan nát ruột gan.

Tiếng khóc thê lương khiến những người nghe thấy cũng nhói tận tâm can.

“Phụ thân, mỗi ngày chúng ta ăn ít lại một chút cũng được, hay là gọi Trường Canh ở lại nhà ta đi.” - Đại huynh khi đó nói vậy.

Huynh ấy đã gầy đến mức hốc mắt lõm sâu, gò má nhô cao.

Nghĩa phụ đã hết thuốc, chỉ còn cầm điếu rỗng trong tay.

Thân ông cũng chẳng khá hơn đại huynh là mấy, chỉ là tấm lưng càng lúc càng cong gập xuống.

Nghĩa phụ trầm mặc hồi lâu, chẳng đáp lấy một lời.

Nhà ta hiện mỗi ngày ăn hai bữa, nước nóng nấu một nhúm rau khô, thêm nửa bát bột kê, thành thứ cháo loãng đến mức soi được rui mè trên nóc nhà, mỗi người vài bát, uống cho đầy bụng.

Giờ phải quyết một chuyện muôn phần khó: giữ Trường Canh ở lại, thì lương thực trong nhà không biết trụ nổi thêm được mấy hôm.

Có khi cả nhà đều đói chết.

Nhưng nếu không giữ, để Trường Canh ký khế bán thân làm nô, nghĩa phụ lại sao đành lòng?

Nghĩa phụ nhìn A tỷ, lại nhìn ta, cuối cùng khẽ thở dài, gật đầu đồng ý.

Từ đó, nhà ta mỗi ngày chỉ ăn một bữa, ăn xong liền nằm lên giường đất nghỉ.

Nghĩa phụ bảo: “Ngủ rồi thì sẽ không thấy đói nữa.”

Ngày qua ngày, chúng ta chịu đựng từng bữa từng giờ.

Cứu tế chưa tới, trong nhà chỉ còn một đấu bột.

“A Mãn nhà ta, không biết nhà ở nơi đâu? Lúc đến nhà ta, trên người chỉ còn mặc áo đơn ấy. Sau khi giặt, tỷ tỷ nó còn ngắm kỹ nói đó là vải tốt, chỉ người nhà giàu mới mặc nổi. Nếu tìm được nhà, A Mãn nhà ta sẽ chẳng phải chịu khổ nữa.”

Từ trước tới giờ, nghĩa phụ chưa từng hỏi ta có nhớ nhà cũ không.

Giờ đây, ông đã không chắc chúng ta còn trụ nổi, mới buột miệng hỏi ra.

Ông áy náy, vì chưa từng giúp ta tìm về gốc rễ.

“Nhưng phụ thân, đây chính là nhà của con rồi. Khi đó con còn nhỏ xíu, sao còn nhớ được gì?”

Ta nằm bò bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời âm u đè nặng trên đỉnh núi xa, như sắp có tuyết.

“Phụ thân không cần con nữa ư? Dù có đói chết, cả nhà ta cũng phải c.h.ế.t cùng một chỗ.”

Nhưng mà, chúng ta rốt cuộc cũng không c.h.ế.t đói.

Đêm ấy, tuyết rơi.

Bốn ngày sau, lương thực cứu tế được phát xuống.

Năm A tỷ mười lăm, nghĩa phụ định thân cho nàng và Trường Canh.

Dù nhìn thế nào, ta cũng thấy Trường Canh thật ngứa mắt.

Ngày ngày hắn ăn cơm nhà ta, mặc y phục A tỷ may, đi giày A tỷ khâu, thế mà còn muốn rước A tỷ về nhà hắn nữa!

Đúng là lòng dạ sâu như giếng cổ!

Ta liền kể hết với A phụ, cũng nói với A tỷ.

“Trường Canh là đứa nhỏ phụ thân nhìn thấy từ nhỏ. Nó biết chịu khổ, tính tình ổn trọng, cả tấm lòng đều đặt trên người A tỷ con. Sau này phụ thân cũng sẽ tìm cho con một người như thế.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com