A tỷ ta bồng xấp vải mới dệt đến nhà quả phụ họ Lưu kế bên, nhờ nàng ta cắt giúp khuôn áo.
Khi ấy A tỷ đã biết may, nhưng còn chưa biết cắt vải.
Quả phụ họ Lưu, chính là mẫu thân của Trường Canh vị hôn phu A tỷ ta.
Trường Canh chẳng giống chút nào với mẹ hắn.
Dẫu ta ghét hắn, cũng phải thừa nhận hắn thật là người tốt, vừa siêng năng, vừa chân chất, tâm địa lại thẳng thắn.
Chẳng như mẹ hắn, sinh ra đã mang gương mặt chua ngoa cay nghiệt, khóe môi lúc nào cũng trễ xuống, như thể ai cũng chọc giận nàng.
Miệng lưỡi nàng độc lắm, lời nói ra có thể khiến người ta tức chết.
A tỷ vì mong ta có được một chiếc áo đẹp, nên mới tìm đến nàng.
“Cả thôn đều nói rõ rành rành rồi, là chính Lưu lang trung trông thấy con bé ấy là do phụ thân ngươi bỏ ra một lượng vàng mua về.”
“Đã là thứ mua về, lại câm không biết nói, giữ lại làm người hầu là được rồi, các ngươi lại xem như bảo vật mà cung phụng, thật là cả nhà các người đều là một lũ ngu ngốc…”
A tỷ tức quá mà bật khóc, ôm xấp vải kéo ta đi.
Mà ta lại quay người, nắm lấy tay quả phụ họ Lưu, nếu không bị A tỷ ngăn lại, chỉ e đã cắn đứt một ngón tay nàng.
“Con sói nhỏ này! Cái lòng dạ thật độc ác này…”
Quả phụ họ Lưu giơ tay định tát, A tỷ liền chắn trước, cái tát ấy giáng thẳng lên vai gầy của A tỷ.
Chẳng hiểu sao, ta lại thấy đau lắm, đau đến mức ta òa khóc.
Ta liền xông tới, tay đ.ấ.m chân đá, cắn cào loạn cả lên.
Quả phụ kia sao dễ để bị đánh? Liền vung tay cấu véo, đánh đập ta không chút nương tình.
A tỷ sao nỡ để mặc, liền nhào vào che chở ta.
Tới khi nghĩa phụ được người gọi tới, đầu tóc ta và A tỷ đã rối bời, mình mẩy tím xanh loang lổ.
Quả phụ họ Lưu cũng chẳng chiếm được chút lợi nào, lúc ấy lại ngồi giữa sân gào khóc ầm ĩ.
Dân làng tụ đến xem, người khuyên can, kẻ chỉ trích.
Có người đã chạy đi gọi Trường Canh.
Ta vốn chẳng biết khóc.
Từ nhỏ đến sáu tuổi, chưa từng rơi lệ.
Dù khi bị người buôn người hành hạ, đói khát rét mướt đến tay chân nứt nẻ, ta vẫn chẳng khóc.
Thế mà khi trông thấy nghĩa phụ, ta thấy uất ức vô cùng, sợ hãi vô cùng.
Khóe môi run run, cuối cùng khàn khàn bật lên một tiếng “phụ…”
“Tô Hãm, ông nhìn xem, ông mua về là cái thứ gì? Nó dám ra tay với trưởng bối, mọi người nói xem có phải quá độc ác hay không?”
Nghĩa phụ lặng lẽ bước tới, nửa ngồi xuống, kéo ta lại nhìn từ đầu tới chân, rồi lại quay sang xem A tỷ.
Ta rất sợ, sợ nghĩa phụ sẽ không cần ta nữa.
Có phải ông cũng như người khác, cho rằng ta là mầm họa trời sinh, muốn tìm nơi tối tăm vứt bỏ ta đi?
A phụ nghe ta thì thầm gọi “phụ…”, liền đưa tay xoa mái tóc rối của ta, rồi ôm cả ta lẫn A tỷ vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vòng tay ông gầy gò, nhưng lại ấm áp kiên định.
“Nó là hài tử của ta, là A Mãn của ta. Một khi đã mang nó về, thì nó chính là con của ta.”
“Con ta, sao lại tùy tiện ra tay với người khác? Nhất định là ngươi nói lời gì khiến nó tổn thương rồi.”
A tỷ vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện, nghĩa phụ vậy mà lệ trào nơi khóe mắt.
Giọt nước mắt rơi xuống từ những rãnh nhăn nứt nẻ trên khuôn mặt ông, nhỏ lên mặt ta, cũng đập mạnh vào lòng ta.
“A Uyển, A Mãn nhà ta thật khổ… mẫu thân bọn nhỏ mất sớm, nếu bà ấy còn, sao hai đứa nhỏ này phải chịu nhiều ấm ức như vậy?”
Từ ngày ấy, ta mở miệng nói nói nhiều đến mức như muốn bù lại tất cả những năm tháng câm lặng trước kia.
“Tỷ tỷ, tỷ nghe ta nói có hay không?”
“Đại huynh! đại huynh, ta nói có đúng không? Có phải không?”
“Phụ thân, A Mãn của phụ thân nay chẳng khác gì hài tử nhà người khác rồi, đúng không? Phụ thân, phụ thân, để ta khóc một cái cho phụ thân xem nhé? Phụ thân, nhìn đi, ta chảy nước mắt rồi…”
Ta dùng tay nhẹ chạm lấy giọt lệ nơi khóe mắt, rồi đưa tới trước mặt nghĩa phụ.
Nghĩa phụ cầm điếu thuốc, nhìn giọt lệ trên đầu ngón tay ta, cười khẽ mà lắc đầu.
“A Mãn nhà ta còn tốt hơn người khác nhiều. Nhưng A Mãn con cần nhớ kỹ, nước mắt của nữ nhi quý hơn ngọc trai, không thể dễ dàng rơi như vậy được.”
“Phụ thân, vì sao nước mắt của nữ nhi lại quý như vậy?”
Ta ngồi xổm dưới mái hiên, chống má mà hỏi.
A tỷ ngồi trên ghế may áo cho ta, đại huynh thì đang bổ củi trong sân.
Phía ngoài tường thấp là núi xa nước gần, mặt trời lặn dần, trời chiều loang lổ sắc tím sẫm pha vàng.
Xuân về, vạn vật hồi sinh.
“Ai mà không xem nữ nhi nhà mình là bảo vật? Mà đã là bảo vật thì sao lại để dễ dàng rơi nước mắt chứ?”
“Phụ thân chỉ mong sau này có người biết trân quý các con, đừng khiến các con phải khóc.”
Ta ngơ ngẩn gật đầu, khóe môi khẽ cong.
Thì ra ta cũng là nữ nhi quý giá trong lòng nghĩa phụ!
Nghĩa phụ cùng đại huynh đang tính toán ruộng vườn sắp tới nên trồng gì.
A tỷ lại nói phải nuôi thêm vài con gà mái, bảo ta gầy quá, tóc cũng thưa, mỗi ngày ít nhất phải ăn hai quả trứng mới được.
Nàng còn nói, ít bữa nữa sẽ dẫn ta lên núi tìm dược thảo dưỡng tóc.
Đại huynh vội can, không cho chúng ta đi.
Đại huynh nói trong núi có dã thú, nguy hiểm lắm, để huynh ấy gọi người cùng đi hái về.
…
Không biết vì sao, trong n.g.ự.c ta chợt trướng lên, như thể không hét một tiếng thì sẽ vỡ tung mất.
Ta liền chạy ra sân, ngửa mặt hét lớn giữa bầu trời tím xám rực rỡ: