Điều kỳ lạ là, từ hôm đó trở đi, Giang Hành như bốc hơi khỏi thế gian, trong trường không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cuối cùng cũng nhờ tám chuyện với Trần Chu mới biết được—hóa ra Giang Hành... chuyển trường rồi.
Ủa, nói thiệt chứ, ông này đúng là có năng lực hành động mạnh mẽ số một tôi từng thấy luôn đó!
Nghĩ kỹ thì, chịu nghe chửi có lẽ là phẩm chất đáng khen duy nhất còn sót lại trên người cậu ta.
Giang Hành chuyển trường không bao lâu, Thời Dực liền tung đoạn chat giữa cậu ta với Dư Linh lên Confession của trường.
Mấy đoạn hội thoại dài dằng dặc ấy chính là bằng chứng rõ mười mươi Dư Linh dụ dỗ Thời Dực “diễn kịch” cùng cô ta.
Tôi hỏi Thời Dực tại sao lại bóc phốt như vậy, anh chàng cười toe: “Nói cho dễ nghe thì là giúp cậu có thêm cảm giác an toàn.”
Nhờ vậy mà sự thật cũng sáng như ban ngày, dân hóng chuyện cũng ăn dưa no nê:
[Mọi người ơi ai hiểu! Chuyện tình thầm mến kiểu hào môn lại xảy ra ngay trong trường tui, tui đứng tại chỗ ăn dưa luôn!]
[Trời đất quỷ thần ơi, mấy người nhà giàu giận dỗi cũng tiêu tiền hoành tráng quá ha, tui nhớ Cố Thiên Dư ném tiền cho Giang Hành tới phát điên luôn á!]
[Bạn trên không hiểu rồi, mấy đồng đó với người ta chỉ như nước lã thôi~]
[Cười xỉu, ngược lại Thời Dực chưa từng tiêu tiền cho Dư Linh luôn á. Tôi xin tuyên bố: vụ nhầm lẫn lần này, người lời nhất chính là Giang Hành!]
[Trời ơi cứu với!! Tại sao chuyện thầm mến của hai người này lại ngọt tới vậy?!]
Thậm chí có người còn “sốc tới điên” mà comment như này:
[Tôi nói cho bạn biết là bạn… bạn hoàn toàn… bạn chưa hiểu đâu, tôi nói rồi mà… bạn… bạn biết không, hửm, bạn… bạn căn bản là không biết… bây giờ bạn… bạn biết gì chứ… hửm… tôi nói rồi mà bạn… bạn hoàn toàn… bạn có biết không…]
…
Tôi nhìn đống bình luận làm mình muốn độn thổ vì xấu hổ, chỉ biết gào thầm trong lòng: “Thời Dực! Cái thứ gọi là cảm giác an toàn của cậu… bùng nổ quá mức rồi đó!!”
Thời Dực lơ luôn gương mặt hơi méo mó của tôi, mắt sáng như cún con vừa thấy chủ nhân, lấp lánh nhìn tôi chớp lia lịa: “Sao hả! Tôi giải thích vậy đủ rõ ràng chưa nè!”
[Cú này của tớ, Dư Dư mà không yêu c.h.ế.t tớ mới lạ.]
Tôi ôm trán, nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: “Arigatou, Thời Dực-san…”
Việc Thời Dực công khai đoạn chat kia khiến ấn tượng mọi người về Dư Linh gần như bị “reset”.
Tôi cũng chẳng để tâm mấy, nhưng thỉnh thoảng nghe loáng thoáng vài lời sau lưng không hay ho về cô ta, hình tượng xem như sụp đổ hoàn toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ là không chịu nổi áp lực dư luận, chẳng bao lâu sau, Dư Linh cũng chuyển trường.
Lũ học sinh lớp 12 khổ cực thì chẳng mấy quan tâm đến mấy vụ drama này.
Tôi biết chắc Thời Dực được tuyển thẳng, còn tôi thì… đời này có đậu được Thanh Hoa hay không còn chưa dám chắc.
Thế nên, hai cái “chướng ngại vật” kia biến mất khỏi tầm mắt, đối với tôi mà nói, là điều tuyệt vời nhất.
13.
Năm cuối cấp trôi qua nhanh lắm, chớp mắt một cái đã đến ngày thi đại học.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Bước ra khỏi phòng thi, tôi nhìn thấy Thời Dực đang đứng đợi ở chỗ hẹn sẵn. Tôi chạy chầm chậm đến trước mặt cậu ấy, gửi đi lời mời đã ấp ủ từ lâu: “Thời Dực, đúng một tuần nữa là sinh nhật tôi, cậu có muốn đến dự tiệc sinh nhật của tôi không?”
Trong đầu Thời Dực như bật loa lớn: [Muốn!!!!]
Rõ ràng cả hai đều đã 18 tuổi rồi, vậy mà lúc này cậu ấy lại phấn khích như đứa trẻ 5 tuổi, vừa nói vừa vung tay múa chân: “Thật á? Cậu thật sự mời tôi
á?!”
Tôi gật đầu, cậu ấy liền ôm tôi xoay vòng vòng tại chỗ: “Tôi đợi lâu lắm rồi đó! Cuối cùng cậu cũng chịu nói với tôi! Tôi còn tưởng cậu không định mời tôi nữa chứ!!”
“Thời Dực!!” Bị bế bổng bất ngờ, tôi không kìm được hét lên: “Thả tôi xuống mau!!”
Cậu ấy có nghe, nhưng nghe chưa tới não.
Làm theo ý mình mà đặt tôi xuống rồi lại ôm chặt lấy như thể không muốn buông ra.
[Dư Dư của mình không quên mình! Aaaa vậy mà thật sự mời mình luôn, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!!]
[Mình phải chuẩn bị món quà trưởng thành “nhất nhất nhất nhất nhất” thế giới cho Dư Dư của mình mới được!!]
[Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……]
Da mặt con gái mỏng, không chịu nổi ánh mắt tò mò của người đi đường, tôi vừa xấu hổ vừa gỡ tay Thời Dực ra: “Chúng ta còn chưa phải người yêu mà, thiếu gia Thời à, cậu làm vậy… có phải hơi quá rồi không?”
Thời Dực nghe vậy lập tức buông tay, chu môi ấm ức.
[Nếu không phải Dư Dư nói phải trưởng thành mới được yêu đương, mình đã chẳng nhịn tới giờ đâu……]
…
Có những lúc, tôi thật sự cảm thấy—ở bên Thời Dực chẳng khác nào đang nuôi một đứa con nít vậy đó…