Hai Kiếp Vẫn Yêu Anh

Chương 7



10.

Xét thấy gần đây Thời Dực có biểu hiện khá tốt, tôi đồng ý lời mời cuối tuần đi chơi với cậu ta.

“Cậu có muốn đi đâu không?”

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

[Bảo bối Dư Dư nói lớn lên nào, hôm nay chúng ta hẹn hò ở đâu đây~]

“Công viên giải trí?”

[Đi nhà ma Dư Dư có sợ không nhỉ? Giờ là lúc để bổn thiếu gia thể hiện sức quyến rũ rồi!]

“Rạp chiếu phim?”

[Xem phim tình cảm thì lén nắm tay, xem phim kinh dị thì đường đường chính chính nắm tay… quá đỉnh luôn~]

“Nhảy bungee, trượt tuyết, nướng BBQ?”

[Dù hôm nay làm gì cũng phải để lại ấn tượng thật sâu đậm trong lòng Dư Dư mới được!]

Tôi nhìn đôi mắt cún con lấp lánh của Thời Dực, rõ ràng là đã sắp xếp sẵn cả ngày trời hoạt động rồi, nhưng tự dưng tôi lại muốn phản nghịch một tí: “Đi thư viện.”

“Được, nghe cậu—ơ khoan, đi thư viện làm gì?”

Một giây trước Thời Dực còn “hề hề hề” trong lòng, giây sau đã xị mặt.

[Nếu sau này thực sự hẹn hò với Dư Dư, chẳng phải bổn thiếu gia sẽ phải ăn chay trường suốt đời à…]

...

Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định bình tĩnh bịa một lý do: “Thư viện có không khí học tập cực kỳ tuyệt vời.”

Dù sao cũng lớp 12 rồi, dù đầu óc luyện thi Thanh Hoa ở kiếp trước vẫn còn, nhưng có buff rồi cũng không thể chủ quan.

Thời Dực từ chối: “Tôi biết một chỗ còn tốt hơn, còn có AI giải đáp nữa kìa!”

Tôi không tin: “Ở đâu?”

Thời Dực thành thật: “Nhà tôi.”

Tôi ôm trán: “Thế AI đâu?”

Thời Dực vẫn tỉnh bơ: “Là tôi.”

“Cút.”

11.

Chú cún nhỏ ấm ức cuối cùng vẫn lẽo đẽo theo tôi tới thư viện.

Nhìn vẻ mặt uất ức đó, tôi thậm chí còn thấy mình có hơi tàn nhẫn.

Thế mà chỉ một giây sau, Thời Dực đã tự điều chỉnh lại tâm trạng: [Thôi kệ đi, bảo bối Dư Dư nhà mình muốn đi đâu thì đi, ai bảo cô ấy là Dư Dư của tôi chứ.]

Chạm mắt với tôi, cậu ta nhe răng cười: “AI nhà tôi cũng mang theo rồi, có gì không hiểu cứ hỏi tôi nha~”

“Phụt.” Tôi bật cười vì Thời Dực ngốc nghếch.

Cún con lúc nào cũng đơn thuần.

Thật đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đơn thuần đến mức vừa mới ngồi xuống được mấy phút đã nằm gục trên bàn ngủ luôn rồi.

Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của cậu ta mà thở dài, để lại một mảnh giấy nhỏ: “Tôi đi tìm sách.”

“Cố Thiên Dư?”

Giọng nói quen thuộc và vô cùng chối tai vang lên bên tai, mặt tôi lập tức tối sầm lại.

Sáng sớm đụng trúng thần ôn, làm sao bây giờ, online chờ gấp!

Tôi vốn không định để ý Giang Hành, nhưng ánh mắt lại phản xạ có điều kiện mà lườm cậu ta một cái.

Giang Hành gượng cười, kiểu cười như không, méo méo.

Tởm thật.

Cười xấu thấy ghê, nhìn cái mặt thôi đã thua xa Thời Dực nhà tôi rồi.

Tôi vừa nghĩ, ánh mắt lại càng lộ rõ sự ghét bỏ.

“Cậu đến thư viện một mình à? Có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi.”

“Biến đi.” Tôi chào hỏi cực kỳ thiếu thân thiện: “Không bệnh thì tránh xa tôi ra một chút.”

Tôi vốn định nói toáng lên, nhưng nghĩ đang ở thư viện, nên đành kìm lại.

“Cậu vẫn còn giận chuyện lần trước à?”—tên đàn ông tự luyến này chặn đường tôi.

“Là cậu chủ động nói muốn yêu đương thử xem, nói là chơi chơi thôi. Sau đó chúng ta chia tay trong hòa bình, cậu cũng không cần vì trả thù mà lăn vào đám người như Thời Dực chứ…”

Giang Hành ra vẻ đau lòng, như thể đang khuyên nhủ một cô gái đi sai đường vì tình yêu.

Tôi còn chưa kịp bật “Hả?” một tiếng, thì tên hề kia đã tiếp tục màn độc thoại: “Tôi hiểu cảm giác của cậu, dù sao thì không ai có thể chấp nhận việc người mình thích lại ở bên người khác…”

“Nhưng tôi nghĩ, cậu cũng là một cô gái tốt, tôi sẵn lòng cho cậu một cơ hội.”

Nghe không nổi nữa rồi.

Thật sự, không thể nghe thêm một câu nào nữa.

Tôi nín nhịn cơn buồn nôn, hỏi lại: “Cơ hội gì?”

“Một cơ hội cạnh tranh công bằng với Dư Linh.”

“Cạnh tranh cái gì?”

“Tôi.”

Hết chịu nổi rồi.

“Qua đây, qua bên kia tôi nói chuyện.”

Tôi kéo Giang Hành ra khu nghỉ đọc, còn chưa để cậu ta đứng yên đã bốp một quyển sách đập thẳng vô mặt.

“CÚT MAU, ĐỒ CHÓ XẤU! CÒN DÍ THEO NỮA TÔI CHO NGƯỜI XỬ CẬU NGAY ĐÊM NAY!”

Tôi túm lấy quyển sách vừa đập, lại bốp thêm phát nữa: “CẬU MÀ DÁM ĐI THEO TÔI TÔI SẼ BÁO LÊN RẰNG CẬU RÌNH RẬP VÀ QUẤY RỐI ĐÓ!”

Rồi quay đầu bỏ chạy không ngoảnh lại.

Mọi người ơi, ai hiểu cảm giác này không?

Trọng sinh thành cô gái bị trai tự luyến bám dính, biết nói gì hơn?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com