Hai Kiếp Vẫn Yêu Anh

Chương 9



14.

Mang theo bao chờ mong trong lòng, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày mình tròn 18 tuổi.

Mặc dù chỉ cách hôm đó đúng bảy ngày, nhưng khoảng thời gian ấy tôi còn thấy khó khăn hơn cả Thời Dực, tôi không đùa đâu.

Tôi gào thét trong lòng.

Những tính toán nho nhỏ của cậu ấy, tôi đều nhìn thấu cả rồi. Ngoài món quà là gì thì tôi chưa rõ, nhưng việc cậu ấy sẽ tỏ tình vào đúng ngày sinh nhật của tôi thì… cũng bị chính mấy lời lòng thầm thì của cậu ấy bán đứng sạch sẽ.

Vì thế, tôi cũng âm thầm chuẩn bị không ít: hôm đó nên mặc váy gì, trang điểm ra sao...

Tôi đứng trước gương, kéo kéo khóe miệng, luyện tập cách cười sao cho khi đối diện với người mình thích, biểu cảm lúc nào cũng hoàn hảo nhất.

Thế nhưng ngay lúc tôi ăn mặc xinh đẹp, tiệc tùng cũng đã chuẩn bị chu toàn đâu vào đấy, tôi nhận được cuộc gọi của Thời Dực.

“Có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia là giọng mũi ấm ức: “Dư Dư…”

Thời Dực nức nở, giọng mang theo vẻ tủi thân: “Chắc tôi không thể đến dự tiệc sinh nhật của cậu được rồi…”

Lòng tôi lạnh đi một nhịp.

“Sao vậy?”

“Tối qua bị cảm lạnh, phát sốt rồi. Sốt cao mãi không hạ, ba mẹ tôi bảo người làm giữ chặt không cho tôi ra ngoài…”

“Ừ.”

“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Tôi không để cậu ấy nói tiếp, nhanh chóng cúp máy.

Nói không buồn, không giận thì chắc chắn là nói dối—aaaahhh! Tôi sợ chỉ cần nghe thêm vài câu nữa thôi nước mắt sẽ vỡ òa mất.

Đã hứa là sẽ đến tham dự lễ trưởng thành của tôi, vì điều đó tôi đã chuẩn bị biết bao nhiêu… vậy mà—mọi thứ đều tan thành bọt nước. Bực ghê!

Mặc dù vậy, tôi vẫn nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, bước xuống lầu để tiếp tục buổi tiệc.

Dù sao hôm nay là lễ trưởng thành của tôi, vai chính làm sao có thể vắng mặt.

Bữa tiệc đi được một nửa, những người cần chào hỏi cũng đã xong, cuối cùng tôi mới có một chút thời gian để thở.

Thế nhưng trong lòng vẫn cứ nhớ mãi về một người.

“Này.”

“Sao thế?” Trần Chu – người bặt tăm cả buổi – lắc lư ly rượu trong tay, cô nàng vốn hay cà lơ phất phơ hôm nay trông lại có vẻ hơi nghiêm túc.

“Cậu có để ý Thời Dực không có mặt không?”

“Tôi còn đang định hỏi cậu nè. Hôm nay cậu ta lại không tới á?”

“Cậu ấy bị bệnh.”

Tôi đưa ly rượu trong tay cho Trần Chu: “Tôi muốn qua xem cậu ấy một chút, bên này nhờ cậu và ba mẹ tôi nhé!”

Trần Chu: “Đỉnh thật…”

Tôi chạy lên phòng nghỉ ở tầng hai, định thay bộ đồ thoải mái hơn một chút thì điện thoại reo lên.

Là Thời Dực gọi.

Tôi vội vàng bắt máy: “Cậu ổn chứ? Bây giờ đã hạ sốt chưa? Có thấy khó chịu không? Uống thuốc chưa? Tôi qua ngay đây…”

“Dư Dư.”

“Ừ?”

“Nhìn xuống dưới đi.”

Hơi thở tôi nghẹn lại, tôi bước đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống.

Trái tim đang chờ đợi khẽ khựng lại ngay khoảnh khắc chạm vào ánh mắt ấy—ánh mắt tôi đã nhung nhớ bao đêm.

Người tôi luôn nhớ mong, đang đứng ngay dưới lầu. Ánh trăng dịu dàng như phủ lên cậu một tầng sương mỏng, mà trong khoảnh khắc ấy, ánh sao trời đêm cũng chẳng rực rỡ bằng ánh mắt cậu.

Nhìn thấy dáng cậu, tôi bỗng thấy tim đập loạn cả lên.

Thời Dực cầm điện thoại trong tay, tay kia giơ cao tấm thiệp mời dự tiệc sinh nhật 18 tuổi của tôi. Khoảng cách rất gần, nhưng giọng cậu lại vang lên từ trong điện thoại, mang theo nụ cười rạng rỡ: “Bất ngờ chưa?”

15.

Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng đầy bất ngờ nhưng cũng không giấu nổi lo lắng: “Cậu đến đây làm gì? Không phải nói là không khỏe sao? Sao còn chạy ra ngoài

?”

“Nhôm! Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu đó, tôi sao có thể không đến được?”

“Cậu thật sự nghĩ mấy người đó nhốt được tôi hả? Cậu cũng xem thường tôi quá rồi!”

Thời Dực đứng ngược sáng dưới ánh trăng, tôi không nhìn rõ được nét mặt của cậu ấy, chỉ có thể cảm nhận được sự khẽ khàng vui vẻ qua giọng nói.

Khoảng cách gần đến thế, vậy mà lại không nghe được tiếng lòng của Thời Dực.

“Há-xì!”

Tiếng hắt hơi vang lên không đúng lúc chút nào.

“Đừng đứng ngoài gió nữa, mau vào nhà đi, tôi xuống đón cậu.”

“Khoan khoan khoan!”

“Cậu có thể… hát cho tôi nghe một bài trước được không?”

“Hả?”

“Tôi nhớ cậu quá. Lâu rồi không được nghe giọng cậu, tôi chỉ muốn nghe cậu hát thôi. Há-xì!”

Chúng tôi gọi điện cách nhau mấy mét, tuy không thấy rõ nét mặt cậu ấy, nhưng qua giọng điệu thì có thể cảm nhận được vẻ ngượng ngùng đến kỳ lạ.

“Cậu vào trước đi, tôi sẽ hát cho cậu nghe sau.”

“Không muốn!” Cậu ấy ngoan cố: “Phải hát ngay đây! Nghe xong tôi mới lên!”

“Sao hôm nay cậu trẻ con thế.” Tôi thở dài, đành chiều theo: “Cậu muốn nghe bài gì?”

“Bài của Vương Tâm Lăng… ‘Yêu Anh’.”

“Hả?”

“Được thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tuy không hiểu nổi lý do, nhưng hai người cũng ăn ý mà chẳng ai hỏi gì thêm, trong lòng lại đều lặng lẽ vui vẻ.

Trong phòng có sẵn một cây đàn piano, tôi đặt điện thoại lên cạnh đàn: “Nghe cho kỹ nhé.”

“Tôi chơi đàn là vì muốn chơi cho cậu.”

“Dù chơi bao nhiêu lần, vẫn thấy lãng mạn.”

“Khi tôi đàn, tôi có thể nghe thấy cậu hát.”

“Cảm giác như cậu đang ở đây, cùng tôi nói chuyện.”

“Cả ngày tôi cứ nghĩ mãi về cậu.”

“Ở bên cậu luôn khiến tôi rất vui vẻ.”

“Nếu cậu đột nhiên hắt hơi, chắc chắn là do tôi đang nhớ cậu.”

“Nếu nửa đêm cậu bị điện thoại làm tỉnh giấc, thì đó là vì tôi đang lo cho cậu…”



Điện thoại bên kia không có động tĩnh gì, mãi đến khi tôi nhấn nốt phím cuối cùng, tiếng vỗ tay mới đồng thời vang lên từ điện thoại — và cả phía sau tôi.

“Thời Dực?”

Tôi giật mình quay lại, phát hiện thiếu niên khi nãy còn đứng dưới lầu giờ đã ở ngay bên cửa sổ, tay còn cầm một bức tranh được đóng khung cẩn thận.

Ánh đèn trong phòng cuối cùng cũng giúp tôi nhìn rõ dáng vẻ của Thời Dực đêm nay.

Má cậu ấy ửng hồng, trán vẫn còn dán miếng hạ sốt – minh chứng cho việc cậu ấy thật sự đang bị bệnh.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng quên cả suy nghĩ, chỉ ngây ngốc nhìn cậu ấy, giọt nước mắt nơi khóe mắt suýt rơi xuống nhưng tôi lại cảm thấy không hợp lúc.

Thời Dực nhìn ánh mắt bối rối của tôi, nở nụ cười toe toét: “Cố Thiên Dư, mười tám tuổi vui vẻ nhé.”

Cậu ấy từ từ xoay bức tranh trong tay, chậm rãi đưa mặt tranh ra trước mắt tôi.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Trên tranh, là tôi.

Giọt nước mắt tôi cố nén cuối cùng cũng không kiềm được, làm nhòe hết tầm nhìn.

Thời Dực dường như không ngờ tôi sẽ bật khóc, vội vàng lao đến dỗ dành.

Cậu ấy ôm tôi vào lòng, vụng về vỗ nhẹ lưng tôi.

“Sao lại khóc rồi! Có gì to tát đâu chứ, có gì mà phải khóc, hôm nay là sinh nhật của cậu mà!”

[Xong rồi xong rồi, đây là khóc vì cảm động hay là vì buồn vậy! Sao lại khóc đột ngột thế! Mình có làm gì sai đâu ta!?]

“Đừng khóc đừng khóc mà…”

[Phải làm sao bây giờ… sao lại thành ra thế này… hay là tát mình hai cái cho Dư Dư bình tĩnh lại…]



“Phì.”

Cuối cùng tôi cũng lại nghe được tiếng lòng của Thời Dực, vừa mở miệng đã hài hước hết mức.

Quả nhiên, mỗi lần cậu ấy “ra tay”, đều là đỉnh cao cảm xúc của tôi.

16.

“Cậu mau nhìn đi, tớ vẽ đấy, có giống không?”

Thời Dực đưa tay lên má tôi, lau đi giọt nước mắt, rồi lại đưa bức tranh ra trước mặt tôi.

Trong tranh là tôi, mái tóc xõa dài, mặc bộ đồng phục trung học—chính là dáng vẻ khi chúng tôi lần đầu gặp nhau.

“Giống thật.”

Tôi khẽ vuốt nhẹ lên mặt tranh, cảm nhận từng nét bút.

Thấy tôi cười hài lòng, Thời Dực tranh thủ dụi đầu vào vai tôi, nhiệt độ nóng bỏng lan sang khiến tôi cảm thấy cả người tê dại.

“Vậy mà cậu còn trèo tường vào? Không biết đi cửa chính à? Giả vờ ngầu đúng không?”

Tôi tranh thủ véo má cậu ấy một cái, nghiêm mặt dạy dỗ.

“Đau quá! Sao cậu nỡ ra tay với người đang ốm thế chứ!”

Thời Dực làm bộ làm tịch la oai oái, nhưng trong lòng thì lại rất thật thà: [Tay Dư Dư chạm vào mặt mình rồi, hihi, vừa thơm vừa mềm...]

Nghe thấy thế, tôi lập tức rụt tay lại.

Cái đồ nhóc này... tôi đánh cậu mà cũng sợ cậu lại thấy sung sướng nữa chứ...

“Cậu còn biết mình đang bệnh à? Vậy mà còn dám chạy ra ngoài? Lỡ cậu đột nhiên ngất xỉu thì sao?”

Thời Dực nhõng nhẽo: “Hôm nay là sinh nhật cậu mà, tôi chỉ muốn giả vờ ngầu tí thôi…”

[Thật ra là sợ đi cửa chính bị người ta nhận ra rồi méc với ba mẹ… bị bắt về thì không thể ở bên Dư Dư được nữa…]

[Không được! Lý do mất mặt thế này, nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối!]

Tôi nghe xong chỉ biết ôm trán, trách yêu: “Nhưng như vậy cũng không nên…”

“Cậu cho tôi hỏi một câu được không?”

Cậu ấy đột nhiên nghiêm túc khiến tôi giật mình, dù trong lòng đã có dự cảm, tôi vẫn không kiềm được mà hỏi lại: “Câu hỏi gì?”

Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh ồn ào ngoài kia như đều bị ngăn cách, chỉ còn lại nhịp thở của nhau vang lên khe khẽ.

“Cố Thiên Dư.”

“Tôi thích cậu.”

“Cậu có thể hẹn hò với tôi không?”

Cậu ấy dường như biết trước tôi sẽ gật đầu, nói ra rất dứt khoát, trong đôi mắt đang nhìn tôi chờ đợi là một niềm mong đợi đến mức không chân thực.

Cuối cùng, tôi cũng có thể nói ra câu mà mình đã tưởng tượng vô số lần trong bao nhiêu khoảnh khắc: “Được…”

Chưa dứt lời, một luồng hơi thở nóng rực đã ập tới, nửa câu sau của tôi bị đôi môi của Thời Dực mạnh mẽ chặn lại.

Có một giọt nước mắt lăn xuống má tôi—nhưng chủ nhân của giọt nước ấy lại không phải tôi.

Tôi cảm nhận được đầu lưỡi cậu ấy nhẹ nhàng tách mở răng môi tôi, tôi cũng vươn tay ôm lấy vai cậu ấy, đáp lại nụ hôn mà cả hai đời này tôi đã mơ tới không biết bao nhiêu lần.

Nhiệt độ nóng bỏng, nhịp tim rối loạn, nụ hôn vụng về non nớt, tất cả đều bị phóng đại trong không gian yên tĩnh ấy…

Chàng trai mà tôi đã yêu suốt hai kiếp, cuối cùng vào khoảnh khắc này… đã thực sự thuộc về tôi.

[HOÀN]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com