Hạ Cánh Nơi Em

Chương 76: Nhờ cậy Bạch Lão



Trời đã gần sáng, nhưng tôi vẫn chìm đắm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn. Những dòng suy nghĩ miên man cứ cuốn lấy tôi chẳng thể nào chợp mắt nổi.

Tôi lại chui ra khỏi chăn, ngồi lặng lẽ giữa căn phòng tĩnh mịch, khẽ cảm nhận từng chút mùi hương nhàn nhạt còn vương lại trên chiếc vòng ngọc.

Trên bàn một tờ danh sách trải dài trước mắt, những con chữ ghi lại tên tuổi, ngày tháng năm sinh, quê quán của những cô gái xuất hiện ở Thiên Thượng Nhân Gian ngày đó.

Tất cả những con người đó đều có những cảnh khổ khác nhau được đích thân Bạch Lan đem về mang lại cho họ cuộc sống mới. Thế nhưng những con người từng hiện hữu này phần lớn đã không còn trên cõi đời này.

Bạch Tiểu Mai – 07/07/1993

Tôi dừng lại trước một cái tên khe khẽ thở dài con bé vừa qua sinh nhật tuổi 16 được mấy ngày thì đã...

Tôi khẽ khàng gấp tờ danh sách lại, cất vào ngăn kéo như một lời hứa thầm lặng với họ. Rồi sẽ có ngày, tôi mang đến câu trả lời xứng đáng cho tất cả.

“Cả đêm không ngủ hay sao mà trông thảm hại vậy?"

Nhìn đôi mắt đầy quầng thâm của Dũng Khùng Tôi nheo mắt thầm nghĩ chẳng lẽ tên này cũng cả đêm không ngủ giống mình.

“Đừng nói nữa mày ơi.” Dũng thở dài, giọng trầm xuống. “Đêm qua Thanh Trúc nó về tìm tao.”

Tôi sững người, ánh mắt không giấu nổi vẻ hoài nghi. “ Đêm qua về trễ vậy rồi mày còn chơi đồ? Thanh Trúc mất rồi, sao còn tìm mày?”

“Ý tao là trong mơ. Nhưng giấc mơ thật lắm, như nó đang đứng ngay trước mặt tao vậy.” Dũng nuốt khan, giọng pha lẫn chút hoang mang. “Nó trách tụi mình lâu rồi không tới thăm nó… với lại… nó bảo nó không có quần áo.”

Thấy tôi trầm ngâm không nói gì Dũng Khùng giọng nghiêm trọng:

"Tao thấy vụ này không đơn giản vậy đâu . Hay chúng ta đi hỏi thăm Bạch Lão xem sao?"

Sau một lúc lâu thảo luận kỹ càng 2 chúng tôi đưa ra quyết định đi xem một chút về phần tâm linh. Và Bạch Lão người mà chúng tôi tìm tới có thể giúp giải đáp những điều kỳ bí này.

Tôi vốn là kẻ mâu thuẫn trong chuyện tâm linh. Có lẽ phần nào ảnh hưởng từ Lão Tư Lệnh - ông nội của tôi, bởi thế mà tin vào sự che chở của tổ tiên, mọi nghi lễ thờ cúng những ngày lễ tết giỗ chạp đều thực hiện nghiêm chỉnh.

Tuy nhiên nếu có kẻ dám bảo linh hồn sẽ hiện về này kia như lời Dũng Khùng hay những nghi thức nhập hồn tôi lại có phần phủ định.

Dẫu vậy đêm nay giấc mơ của Dũng như một lời nhắc nhở rằng có những điều con người không thể chỉ dùng khoa học mà giải thích hết được.

Và tôi biết có lẽ đã đến lúc phải đối diện với nó…

Tôi chợt nghĩ tới Bạch Lão- ông ngoại tôi năm xưa chắc cũng đã có những thời điểm như thế.

Bạch Lão họ Trần lớn lên trong nền giáo dục Tây Phương, năm xưa trong cuộc chiến vệ quốc vĩ đại ông cũng như bao trai trẻ khác chẳng ngại gian lao. Vốn tài năng hơn người ông làm tới chức vụ chuẩn đô đốc Hải Quân ( chức vụ sau năm 1981, trước năm 1981 quân hàm cấp tướng vẫn chưa có tên gọi riêng biệt).

Dòng họ Trần bên ngoại cũng là một gia tộc lớn trong vùng, gia thế từ xưa không hề kém cạnh dòng họ Đặng. Dòng tộc trừ tà nổi danh này từng được nhiều đời vua tin dùng, trong tộc cũng không ít người làm quan đỗ đạt cao.

Trần Gia nhiều đời trừ tà, xem phong thuỷ, nghề bốc thuốc chữa bệnh, trị cả bệnh âm lẫn bệnh dương. Bạch Lão vốn là người theo chủ nghĩ duy vật. Từ ngày trẻ đã không tin vào những thứ sách vở tổ truyền. Khi về hưu, vốn dĩ ông chọn sống như một người bình thường, cưới vợ, sinh ra chín người con. Một số người trong đó theo nghiệp nhà binh giữ chức vụ quan trọng trong lực lượng Hải Quân đóng tại Nha Trang.

Những tưởng cái nghiệp làm thầy trong dòng họ đã thất truyền từ đó. Cho đến một ngày, ông ngoại mắc một căn bệnh lạ, chạy chữa khắp nơi, cả trong và ngoài nước, nhưng không tìm ra nguyên nhân.

Năm đó, bệnh viện trả ông về chỉ chờ ngày trút hơi thở cuối cùng. Con cháu trong nhà cũng đã chuẩn bị xong hậu sự. Thế rồi, trong sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng của gia đình, sau ba ngày hôn mê li bì ông bất ngờ choàng tỉnh.

Khi mở mắt, tóc và lông mày ông đã bạc trắng như cước. Ông tắm rửa sạch sẽ, khoác lên người bộ đồ thầy pháp của cha mình , bộ đồ đã được cất giữ bao năm trời. Lập đàn dâng hương, từ đó, ông chính thức tiếp nhận truyền thừa của gia tộc với danh xưng Bạch Lão.

Danh tiếng của ông lan rộng không chỉ trong tỉnh mà những người từ khắp đất kinh Bắc cũng nghe danh tìm tới. Mỗi ngày khách khứa đều ngồi kín căn nhà chờ tới lượt để nhờ cậy.

Người xem phong thuỷ, người tìm thứ đã mất, người chữa bệnh âm, người xem công danh. Ông xem rất chuẩn và hễ giúp ai đó là tuỳ duyên.

Căn nhà luôn ngồi kín người nhưng chẳng hề phân thứ tự trước sau, Bạch Lão nhìn thấy tam sinh tam thế từng người , cảm thấy ai hữu duyên ông mới giúp đỡ người ấy. Khi việc thành, Bạch Lão chỉ nhận một đồng xu, rồi yêu cầu họ về làm việc thiện, tích đức.

Có người từng hỏi ông về nguyên tắc kỳ lạ đó. Ông chỉ cười nhàn nhạt, nói: “ Có duyên nợ hay tích đức từ trong vô lượng kiếp ta mới được phép giúp. Nếu lấy của họ, ta không đành. Nhưng nếu không lấy, họ sẽ mắc nợ ta đến tận nhiều kiếp sau, trả mãi không dứt.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com