Hạ Cánh Nơi Em

Chương 77: Chuyện cũ của 2 vị Tư lệnh



Đoạn đường phía trước ùn tắc, xe không thể di chuyển. Dũng Khùng đành tấp vào lề, hai chúng tôi xuống xe, men theo con đường chật kín người để đi bộ vào bên trong.

Nhìn hàng dài xe máy, ô tô nối đuôi nhau suốt mấy cây số từ đường lớn đến tận cổng. Phía bên ngoài có những dãy nhà cho những hoàn cảnh khó khăn từ xa tới có thể nghỉ lại qua đêm . Đệ tử của Bạch Lão đang tận tình khám bệnh bốc thuốc tặng cho họ.

Dũng Khùng lên tiếng giọng chán nản:

“Đông quá! Có cách nào vào trước không mày?”

Tôi không trả lời hắn chỉ lặng lẽ bước đi. Mỗi bước chân tôi lại nghĩ về câu chuyện của năm xưa của bậc trưởng bối trong nhà.

Vốn là Đặng Gia và Trần Gia là 2 dòng họ lớn nhất nhì mảnh đất Thanh Phong. Bởi thế suốt mấy trăm năm cả hai bên có những lợi ích lẫn cạnh tranh đan xen là điều không thể tránh khỏi.

Thuở thiếu thời bà nội tôi nổi danh tài sắc vẹn toàn lại là con gái độc nhất của điền chủ lớn nhất Bắc Trung Bộ. Đám văn nhân , con cháu thế gia tới tán tỉnh bà xếp đầy mấy con phố, trong số đó phải kể tới Đại công tử Đặng Gia và vị Nhị công tử Trần Gia là theo đuổi nhiệt thành nhất.

Về sau vị công tử Đặng Gia bỏ nghiệp bút nghiên lên tham gia vào phong trào yêu nước nơi chiến trường Cao - Bắc - Lạng. Thế nhưng chỉ vài lần nghỉ phép ngắn ngủ chàng ta đã chiếm trọn trái tim của tài nữ nổi bật nhất xứ này.

Bạch Lão Nhị công tử Trần Gia khi ấy, tan nát cõi lòng chấp nhận buông bỏ mối tình đơn phương, dứt khoát khoác lên mình màu áo lính, xông pha chiến trận.

Bởi vì được đào tạo bàn bản cùng với tài năng bản lĩnh hơn người. Cả Bạch Lão - vị công tử Trần Gia và và Lão Tư Lệnh – vị đại công tử nhà họ Đặng, đều có những chiến công hiển hách trở thành niềm tự hào của mảnh đất Thanh Phong này. Nhưng trên phương diện tình cảm, Bạch Lão ngậm ngùi chịu thua cuộc.

Duyên phận thế nào mấy chục năm về sau cả hai từ tình địch trở thành sui gia. Và rồi cái ngày biến cố xảy ra với cha mẹ tôi năm nào cả hai vị lão đầu tuổi ngoài thất thập từ sui gia lại trở thành xa lạ chẳng qua lại với nhau từ đấy.

Chúng tôi tiến vào sân. Giữa không gian huyên náo, bóng dáng một ông lão ngoài chín mươi tuổi nổi bật hẳn lên. Mái tóc bạc trắng như cước, nhưng gương mặt hồng hào phúc hậu, khiến người ta có cảm giác an nhiên và kính phục. Dũng Khùng lén liếc nhìn tôi, thật hiếm hoi trông thấy ánh mắt kính sợ này của hắn ta.

Khách khứa đã ngồi chật kín trong nhà. Phía trước, Bạch Lão tay cầm bó nhang đưa lên tai trầm mặc như đang lắng nghe điều gì từ cõi vô hình…

Ngước ra ngoài sân thấy thằng cháu Ngoại lâu ngày không tới. Tôi cúi người thật sâu chào ông. Rồi nhanh chóng tiến lên cầu thang bên hông nhà. Chúng tôi đi lên lầu 2 bỏ lại đám đông chen chúc bên dưới.

“Ô đúng là con cháu có khác nhỉ! Biết luôn cả phòng trống trên đây."- Dũng Khùng quan sát một vòng rồi lên tiếng.

Tôi chạm tay lên từng món đồ quen thuộc nơi căn phòng vừa hồi tưởng vừa trả lời gã :

“Căn lầu này của cậu út tao. Cậu đang công tác ở học viện Hải Quân. Cậu thương tao nhất đó mày. Hồi bé tao khá sợ ông ngoại nên mỗi lần lên toàn trốn lên đây ngồi 1 mình không à?"

Dũng Khùng ngạc nhiên khi nghe tôi nói vậy gã thắc mắc :

“Trời!!! Bạch Lão tao thấy tiên phong đạo cốt vậy mà sợ? Tao người ngoài lần đầu gặp còn có cảm giác ngưỡng mộ tận đáy lòng huống chi mày là con cháu trong nhà."

Tôi cười đùa, liền giải thích cho Dũng Khùng :

“Do mày người ngoài mới không sợ thôi. Trong đám con cháu chẳng đứa nào dám ngủ cùng ông. Vì ngủ cùng đều khóc lóc không thôi . Cứ hằng năm Bạch Lão đi thiếp 1 lần để đi báo cáo công việc trên trần gian . Mỗi lần như thế ông thường ngủ một giấc ngắn thì 3 ngày còn lâu thì tận 7 ngày không ăn không uống gì.”

Nghe tới đâu Dũng Khùng trố mắt ngạc nhiên :

“Ặc, nghe nó ảo ma như truyện tiên hiệp vậy mày?"

“Những việc đó là tao chứng kiến. Nói thật tao chả tin lắm Cũng chẳng biết giải thích làm sao cho khoa học” - Tôi trầm ngâm rồi mở cửa bước vào căn phòng phía trong.

Căn phòng được bài trí khá đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn, một bàn làm việc, một giá sách, và nổi bật nhất là một tấm ảnh lớn treo trên tường. Trong ảnh là một quân nhân trẻ mặc bộ quân phục trắng của Hải quân Việt Nam, nhoẻn miệng cười đầy tự tin.

“Cậu mày đây à? Đm trông tốn gái ác nhỉ.”

Dũng Khùng chợt nhớ ra điều gì liền quay qua hỏi tôi :

"Đù. Cậu mày tao đã từng thấy người này phát biểu trên tivi. " - Hắn liếc mắt nhìn tôi tiếp tục trêu chọc.

“Chậc, nghĩ lại gia thế huynh đệ tao khủng bố đấy nhỉ. Không hỏi danh Đặng Gia Tam Thiếu, quân đội có, hải quân có, hệ tâm linh cũng có luôn."

Tôi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, dựa lưng ra sau rồi lạnh giọng: “Không đùa nữa! Nói chuyện chính đi.”

Thấy Dũng Khùng thu bớt vẻ cợt nhả tôi liền tiếp tục:

“Mấy hôm nay tao tìm hiểu thì đúng như dòng chữ Dũng Thiếu Gia để lại trên mặt bàn. Khu HS có một gã tư lệnh họ Tô nắm trùm khu vực biên giới. Long Hách khả năng cao sau khi phản lại Bạch Lan biết mình không thể nuốt trôi chuyện này nên đã đầu phục lão ta, ngoan ngoãn làm một con chó.”

Nhắc tới chuyện này Dũng Khùng ánh mắt nghiêm túc:

“Tao cũng dò hỏi rồi, sau khi đám Long Hách gây chuyện, chúng theo đường ngách trốn sang khu Tam Giác Vàng. Thực ra mười năm trước, hắn đã được chủ nhân của thế lực Hoa Lan Trắng chính là Cô chủ Bạch chỉ đạo sang điều hành công việc làm ăn bên kia để chuẩn bị đường lui. Chỉ là không ngờ Long Hách lại quay lại cắn... còn ra tay tàn độc với mấy chị em Thanh Trúc như thế ."

Nhắc đến Thanh Trúc tâm trạng Dũng Khùng thay đổi hẳn tôi dường như cảm nhận được sát khí đâu đó nổi lên. Cảm giác sau cái đêm tiến vào Lan Tâm Các tâm trạng Dũng Khùng bất ổn khác thường.

Tôi tiến tới vỗ vai hắn :

"Lần này liên luỵ tới nhiều người đấy. Anh em mình một lát hỏi xem thế nào nếu cần làm lễ cầu siêu cho mấy cô rồi chờ xem tin tức của đám Long Hách."

"Có lẽ tao biết lý do Lan Tâm Các chúng nó để yên không đụng tới rồi. Có thứ chúng tìm kiếm ở đó và tao muốn làm rùng beng lên để tin tức tới tai Long Hách thật sớm. Tao sẽ đón hắn theo cách long trọng nhất."

Đêm qua đọc lá thư Bạch Lan để lại tôi chợt hiểu ra khối tài sản khổng lồ Bạch Lan gửi ở Ngân Hàng Thuỵ Sĩ là thứ chúng tìm kiếm. Bạch Lan không có quá nhiều người để nàng tin tưởng. Có lẽ sau khi tra hỏi tất thảy những kẻ liên quan vẫn không thể tìm thấy nên Lan Tâm Các chính là cái bẫy giăng sẵn mà chúng để lại.

Chắc chắn sẽ có người của hắn trà trộn quan sát tình huống nơi đó. Việc đem chính bản thân ra làm mồi nhử khiến rút dây động dừng chắc hẳn sẽ nguy hiểm nhưng cũng là cách nhanh nhất khiến Long Hách lộ diện.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng bước từng bước bên ngoài câu thang, mùi nhang thơm thoang thoảng trong không khí. Một ông lão tóc bạc như cước trong áo tiến vào phòng.

“Con về đó à. Bà ngoại vẫn thường nhắc."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com