Tìm thấy món đồ Dũng Khùng khẽ thở ra, hối hả thúc dục rời khỏi nơi quái dị này càng nhanh càng tốt.
Hắn ta chui vào xe, đóng sập cửa, cố khởi động xe nhưng vô ích. Bực tức Dũng Khùng quay sang buông một tràng chửi thề:
"Mẹ kiếp! Sao lại gặp vấn đề lúc này cơ chứ . Tao vừa bảo dưỡng tuần trước ."
Vừa dứt lời Dũng Khùng chợt nhận ra gã chỉ còn đứng một mình.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Dũng Khùng vội mở cửa, bước ra ngoài. Gió đêm rít qua những tán cây, mang theo hơi ẩm kỳ lạ. Hắn đảo mắt tìm kiếm, tim đập dồn dập.
“Hihi…”
Một tràng cười khẽ, lanh lảnh như tiếng chuông gió vang lên ngay sau lưng.
Hắn quay phắt ra đằng sau nhìn xem là ai.
Dưới ánh đèn đường nhập nhoạng, Thanh Trúc đứng trước mặt yêu kiều trong bộ cổ trang đỏ rực. Tà áo khẽ lay động như có một làn gió vô hình len lỏi qua.
Dũng Khùng nuốt khan. Không hiểu sao dù cảm thấy có gì đó không đúng ở đây nhưng hắn chẳng tài nào nghĩ ra. Gã vẫn buột miệng hỏi:
“Hihi, em không thấy. Nhưng sao lâu lắm rồi anh mới ghé thăm em vậy?”
Dũng Khùng chớp mắt, có gì đó rất lệch lạc trong cuộc trò chuyện này, nhưng hắn vẫn trả lời theo bản năng:
“À… dạo này bọn anh bận. Đúng rồi, bận lắm đó nàng.”
Thanh Trúc lại bật cười, giọng điệu ngọt ngào nhưng mang theo chút lạnh lẽo:
“Hihi, đám con trai các anh được cái dẻo mỏ… toàn hại đời con gái bọn em thôi. Mấy chị em em ở đây lạnh lắmmm......quần áo không có mặc. Người ta đẹp như hoa, chết rồi còn bị mấy ảnh mang đi giải phẫu cơ thể ra nữa. Bọn em đauuuu.... lắmmmmm "
Cô ta khẽ nghiêng đầu, nụ cười trên môi càng sâu.
Da Dũng Khùng nổi gai ốc. Một cơn ớn lạnh trườn qua sống lưng như một bàn tay vô hình chạm vào da thịt anh.
Trong chớp mắt Thanh Trúc tiến gần hơn, hơi thở phả nhẹ lên mặt Dũng Khùng.
"Anh từng khen em xinh đẹp nhất trong Thiên Thượng Nhân Gian mà đúng không? Hihi! Mỗi lần tới anh luôn chọn em cơ mà. Anh luôn bảo muốn cưới em mà chưa có dịp sờ vào nơi này nay muốn em không. Anh muốn xem khôngggg! "
Mỗi câu muốn xem không âm thanh phát ra như rít gào. Hình ảnh kinh dị lúc nàng bị đám cầm thú xâu xé hiện ra lõa lồ, trên bầu ngực bị cắn nát, bên dưới hạ thân nát bét…
Dũng Khùng lúc này mới nhớ ra thảm cảnh nửa năm trước. Ra sức vùng vẫy quẫy đạp nhưng âm thanh nghẹn lại ở cổ họng.
Một tiếng hét vang lên trong căn nhà Dũng Khùng. Hắn ta thức dậy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
“Đm mơ à. Hú hồn tao rồi."
Dũng Khùng vuốt ngực ngồi dậy uống ngụm nước. Khung cảnh trong mơ sao nó chân thực thế. Nhìn đồng hồ đúng 3h sáng.
03h00 Lầu 2 Căn biệt thự kiến trúc Pháp thuộc!
Tiếng chuông đồng hồ vang lên chậm rãi, báo hiệu ba giờ sáng. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề. Suốt mấy tiếng đồng hồ qua, tôi vẫn ngồi bất động, ánh mắt không rời khỏi chiếc hộp gỗ đặt trước mặt.
Hình ảnh Bạch Lan thoáng ẩn hiện trong tâm trí, cùng với Tiểu Mai những ký ức về cả hai cứ đan xen khiến tôi chẳng tài nào chợp mắt. Một nỗi bất an mơ hồ len lỏi trong lòng tôi.
Rốt cuộc với đôi tay run rẩy. Tôi chầm chậm gỡ chốt nhỏ trên hộp. Tiếng “tách” khẽ vang lên trong không gian đặc quánh.
Bên trong là một chiếc vòng tay trang sức nằm gọn trong túi nhung tinh xảo . Tôi nhận ra ngay đây chính là chiếc vòng ngọc Bạch Lan luôn mang theo bên mình, chưa bao giờ rời xa.
Bên dưới chiếc vòng là một lá thư tay, nét chữ thanh mảnh nhưng cứng cỏi. Và cuối cùng một xấp giấy tờ có ghi dòng địa chỉ " Credit Suisse – Zürich – Switzerland.”
"Ngày tháng năm…
Gửi em Đặng Gia thân yêu của chị!
Mấy nay đương độ thu sang, trời xanh cao, cảnh vật tươi xanh. Ngồi nơi đình vọng nguyệt ngắm nhìn ánh trăng soi bóng bên dòng sông La bất chợt chị nghĩ tới em.
Cũng 2 tháng rồi chị không được nhìn thấy dáng hình thân thuộc của em. Chị bỗng thấy nhớ em nhiều làm sao. Liền mượn gió trăng đêm nay biên vài dòng thư gửi tới em.
Dạo này chị có linh cảm chẳng lành rằng bầu trời nơi đây không còn yên bình, mảnh đất chị nương náu 10 năm không còn dang tay bảo bọc lấy chị nữa.
Kể từ ngày dấn thân vào con đường này chị chưa từng có một phút giây thôi nghĩ về cái kết cho kẻ như mình. Thật may sao được gặp em, những ngày tháng qua là quãng thời gian đáng sống nhất của chị.
Chỉ tiếc sao khi ta sinh quân chưa sinh, ngày quân thành niên ắt ta đã lão mất rồi.
Nếu gặp chị đương tuổi xuân xanh liệu rằng 2 ta có kết đẹp hơn không hỡi chàng trai của chị.
Chắc hẳn khi em nhận được lá thư này có lẽ chị đã ở một nơi xa hay là điều gì đó bất hạnh xảy ra với chị rồi. Chị đã dự tính đường lui cho mình nhưng cuộc sống có nhiều ngã rẽ mà ta chẳng thể lường tới. Nếu nó có xảy ra thì cũng là thứ đáng xảy ra với chị em cũng đừng buồn phiền làm chi.
Toàn bộ tài sản của gia tộc năm đó có mở tài khoản tại ngân hàng Thụy Sĩ Credit suisee. Có lẽ vì thứ này nhiều kẻ sẽ nhắm tới sau khi chị ngã xuống.
Trong vòng 10 năm chị không liên lạc sẽ có người tìm tới em và trao lại nó cho em. Hãy giúp chị chia làm 3 phần 1 phần gửi vào quỹ bảo trợ trẻ em, 1 phần em chia ra lo cho mấy đứa em của Hoa Lan Trắng và thân nhân của họ. Phần còn lại em hãy giữ lại và sống tiếp cả phần đời của chị.
Chị từng mong muốn được tới 1 nơi xa mở 1 trang trại nhỏ nơi lưu giữ nhiều sách và những ngôi nhà trên cây. Sống cùng người mình yêu thương bình lặng đến cuối đời.
Chị chúc em của chị tất cả những gì tươi đẹp nhất trong cuộc sống này sẽ tới với em ở tương lai.
Gửi em ngàn nụ hôn lâu…
Bạch Lan…
Tái bút: Chiếc vòng phỉ thuý chị đã mang nhiều năm em cứ giữ lấy xem như chút kỷ niệm chị còn lưu bên em. Sau này kết hôn hãy đeo lên tay em dâu dùm chị."