Tọa lạc tại vị trí đắc địa của thành phố Thanh Phong, Lan Tâm Các được xây dựng trên một khu vực rộng lớn, nơi dòng sông La chia thành hai nhánh uốn lượn, tạo nên một khung cảnh tự nhiên hữu tình.
Tuyến đường giao thông huyết mạch chạy dọc theo bờ Tây Bắc của sông La khi đến khu vực này bị cắt ngang bởi một nhánh quốc lộ. Thiên nhiên đã tạo nên một vùng đất tách biệt, kín đáo nằm ẩn sau những ngọn đồi thấp.
Bạch Lan đã dùng nguồn lực khổng lồ của Hoa Lan Trắng mua lại toàn bộ khu vực này, xây cầu, mở đường, tạo dựng nên tổ hợp Lan Tâm Các.
Kiến trúc của Lan Tâm Các mang đậm phong cách Trung Hoa cổ, kết hợp hài hòa với cảnh quan thiên nhiên xung quanh.
Dưới ánh trăng mờ chúng tôi vẫn nhìn rõ được bóng dáng ba đến bốn tòa lầu rải rác khắp khu vực, tất cả đều bao quanh một căn biệt thự ba tầng có lẽ là trung tâm Lan Tâm Các.
Không khí xung quanh tĩnh lặng đến rợn người, cái lạnh âm u len lỏi khắp không gian. Một cơn gió bất chợt thổi qua, khiến Dũng Khùng rùng mình, da gà nổi đầy tay.
“ĐM! sao trong đây còn lạnh thế nhỉ ? Tao nổi hết cả gai ốc rồi mày ơi…”
Hắn lẩm bẩm, giọng có chút run.
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ tìm cửa ngách, rút chìa khóa lão chủ quán đưa rồi tra vào ổ.
Cánh cửa gỗ kêu lên một tiếng nặng nề, khi cả hai chúng tôi đẩy cửa bước vào bóng tối bên trong như nuốt chửng lấy.
Dũng Khùng ngày thường mạnh miệng nhưng lúc này lẽo đẽo theo sau, lòng thấp thỏm. Chẳng ai có thể tưởng tượng nổi Thủ lĩnh Dark Knight ngày nào, một kẻ không sợ trời, chẳng sợ đất, có thể một mình vung dao giữa trận hỗn chiến lại có một bí mật kinh hoàng. Dũng Khùng cực kỳ kính sợ ma quỷ.
Bí mật này năm đó tôi cũng chỉ vô tình phát hiện trong một lần nhóm Hộ Hoa và Ngũ Long Công Chúa nửa đêm trốn vào trường học đi săn Ma.
“Các tỷ tỷ xinh đẹp ơi… Hai anh em tụi này có việc vào đây theo lời cô chủ Bạch. Mấy chị sống khôn thác thiêng, đừng có dọa tụi này nha…”
Hắn la thất thanh, nhưng Tôi vẫn dửng dưng như chẳng nghe thấy gì.
Nửa năm sau vụ thảm sát, Lan Tâm Các chìm trong một sự tĩnh lặng kỳ lạ. Không còn bóng dáng nữ chủ nhân xinh đẹp quyền uy lặng lẽ bước qua hành lang gỗ, cũng chẳng còn những đêm đèn lồng đỏ rực phản chiếu xuống dòng sông La.
Nơi từng là đại bản doanh của thế lực ngầm mạnh nhất Thanh Phong giờ đây phủ lên mình một lớp bụi thời gian, nhưng dù bị bỏ hoang vẻ tráng lệ của nó vẫn còn đó.
Chúng tôi đi theo hành lang dài ven sông, tiếng gió thổi qua những cánh cửa gỗ, khiến chúng khẽ rung lên như những ầm thanh rùng rợn.
" Dũng ! " -Tôi dừng lại đột ngột khiến Dũng Khùng đâm sầm vào tôi.
" ĐM , ma ma ma. " - Dũng Khùng hét toáng rồi như nhận ra điều gì hắn chữa thẹn.
"Đm mày ngáo hả. Tự dưng đứng lại làm đéo gì?"
"Nín! Mày có thấy điều bất thường không? Tại sao Thiên Thượng Nhân Gian cùng tụ điểm Lan Trắng bị tranh giành sứt đầu bể trán mà Lan Tâm Các này lại bỏ hoang thế này? - Tôi thắc mắc.
"Hả ? Ý mày là? " - Giọng Dũng Khùng run run ."Chỗ này chết nhiều người quá ma ám nên không ai dám."
Tôi ngao ngán thở dài quay lại nhìn nó:
"Ông thần tỉnh táo lại đi. Mày là ai mà lại tin ba chuyện đó, sợ quá mất khôn hả? Toàn những kẻ sống giữa lằn ranh sống chết, ma quỷ còn chẳng ác bằng bọn nó. Một nơi tốt thế này chúng nó lại bỏ qua vì lý do vớ vẩn."
Dũng Khùng im lặng một lúc rồi gật gù:
" Ừ.. Ừ... Mày nó có lý! Nhưng tại sao không ai giành? "
"Làm sao tao biết được. Phải đi hỏi Long Hách và kẻ hắn đầu nhập vào ấy. Tao cứ có cảm giác ai đó cố tình để nguyên nơi đây cho chúng ta chui đầu vào."
Vừa đi vừa nói chuyện hai chúng tôi cũng đi hết hành lang dài bước vào sảnh chính.
Các tòa lầu rải rác trong khu vực Lan Tâm Các vẫn đứng sừng sững, mái ngói xanh đậm nét cổ kính giờ phủ một lớp bụi mờ, vài mảnh vỡ sót lại từ những cuộc giao tranh. Chúng tôi tiến sát lại dưới ánh đèn điện thoại vết đạn ghim vào cột gỗ vẫn còn nguyên vẹn.
Cỏ dại mọc len lỏi trên những bậc thềm đá, nhưng không thể che lấp hết sự uy nghi vốn có. Cây cầu gỗ dẫn vào biệt thự chính vẫn vững vàng, chúng tôi đi qua cây cầu gỗ nhìn xuống khoảng trống lan can dòng nước sâu thẳm.
Dòng nước đánh vào trụ cầu tạo ra những âm thanh kỳ lạ như tiếng khóc ai oán, bọt nước bắn lên trắng xoá dưới ánh trăng đêm.
Tôi mặc kệ như không nghe thấy đẩy cửa đi vào đi thẳng lên sân thượng. Trên đây gió thổi mạnh hơn, từng đợt gió lớn từ sông dội vào mang theo hơi nước khiến đêm như lạnh hơn.
“Nhớ năm cấp 2 cả đám đi rình bắt ma ban đêm không. Cái lần con Linh Đan khóc ngất ấy” -Dũng Khùng lại bắt đầu.
“Ừ !"
“Mẹ kiếp! Lần đó mình mày chạy trước leo lên lầu 3 tao mới chạy theo chứ tao cũng ớn." - Dũng Khùng bắt đầu kể chuyện xàm cho bớt sợ.
“Nếu chết đi khiến linh hồn có thể mạnh hơn người thì người ta đua nhau đi chết rồi. Mày đừng tự dọa mình." -Tôi trấn an hắn
Không gian của tầng trên cùng trông như một thế giới cổ trang thu nhỏ. Dù đã bị đám côn đồ đập phá trong lúc tìm kiếm vật gì đó nhưng vẫn nhìn ra được khung cảnh ngày đó.
Có đình vọng nguyệt có hòn non bộ cùng thác nước nhỏ. Nhìn căn đình vọng nguyệt gồm 2 tầng mái ngói kiểu Hoa, được bài trí gọn gàng, cùng những cái cây dù lâu không được chăm bẵm cũng thấy rõ được khiếu thẩm mỹ của chủ nhân nơi đây cao thế nào.
Đứng từ đây phóng tầm mắt ra xa nhìn rõ những ánh đèn xe lâu lâu phóng vụt qua đường lớn. Khu bờ sông phía Nam của Thiên Thượng Nhân Gian năm nào tôi cùng Bạch Lan đi dạo sau khi bắt gặp Tiểu Mai bị lão Hiệp chuốc thuốc hiện ra trong tầm mắt.
Tiến vào trong căn đình, nơi này có lẽ hằng đêm Bạch Lan ngồi thưởng trà. Tôi đẩy chiếc ghế đá sang bên cạnh một chiếc lỗ khá lớn nằm giữa viên gạch hiện ra. Nhìn chiếc chìa khóa lớn cầm trong tay Tôi ướm thử vào.
Một âm thanh vang khẽ chiếc chìa khóa mắc kẹt vào tầng gạch kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Cầm bức tranh ra soi điện thoại nghiên cứu. Ghế đá vẽ hình chìa khóa, bàn trà bằng đá khối ghi số 3.
Tôi cùng Dũng Khùng 2 đứa ra sức xoay chiếc bàn trà bằng đá khối. Hai gã trai dùng sức quay đến vòng thứ 3 có tiếng vang chỗ ghế đá nãy tra chìa khóa.
Dũng Khùng nhanh chân chạy tới xem rồi lên tiếng :
"Đù. Lại xem đi. Chìa khoá kia lún sâu vào nền gạch rồi."
Tôi tiến tới xem thấy chiếc chìa khóa lún sâu vào chỉ còn nhô ra bên ngoài nền gạch phần đuôi hình tròn. Nắm lấy phần đuôi chìa ra kéo mạnh 1 chiếc hộp sắt cũng lên theo.
Dũng Khùng hí hửng mở ra xem , bên trong chỉ có 1 chiếc hộp gỗ hình chữ nhật có chiều dài gần 2 gang tay người lớn. Biết tìm được thứ mình cần hai đứa liền đẩy ghế đá về lại chỗ cũ. Trong đầu tôi dòng suy nghĩ miên man, có chăng dần tiếp cận chân tướng của vụ thảm sát năm nào?