Hạ Cánh Nơi Em

Chương 73: Phát hiện bất ngờ



Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bóng dáng đám học sinh khuất hẳn sau rặng trúc, lão chủ quán vội vã bước nhanh ra, kéo cánh cửa nặng nề đóng sập lại.

Âm thanh nặng trịch vang lên trong không gian tĩnh mịch, tựa như một hồi chuông báo hiệu điều gì đó sắp sửa được hé lộ.

Dũng Khùng theo bản năng đứng phắt dậy đưa tay vào ngực cầm lấy khẩu súng. Từ lúc bước vào nhìn thấy ánh mắt lạ lẫm của ông lão chúng tôi đã cảm thấy điều gì đó khác lạ.

Tôi đưa tay ra hiệu Dũng Khùng bình tĩnh xem xét tình hình.

Ông Lão xoay người, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào chúng tôi , rồi chậm rãi tiến lại bàn, giọng trầm trầm cất lên, pha lẫn chút do dự:

“Thiếu chủ! xin đừng hiểu lầm… Con vốn là gia nhân trong nhà họ Bạch theo hầu cô chủ.”

Tôi thoáng sững người, nhưng vẫn lặng im lắng nghe. Lão chủ quán tiếp tục, giọng nói chất đầy những suy tư nặng nề của tháng năm:

“Nửa năm trước, đoán trước được chuyện chẳng lành, cô chủ đã đưa cho con một vật, dặn ở lại nơi này, đợi nếu cậu có ngày quay lại chốn cũ, thì trao tận tay.”

Lão khẽ lắc đầu, như muốn xua tan những cảm xúc đè nặng trong lòng, rồi lại tiếp:

“Cô chủ Bạch đi vội lắm… đêm đó tới quá nhanh cô chủ chẳng kịp dặn dò gì thêm."

Im lặng chừng vài giây, lão nhìn thẳng vào mắt tôi như thể muốn dò xét phản ứng của chàng trai trước mặt.

Nhưng trái ngược với những gì lão nghĩ, Tôi chỉ nhẹ giọng, điềm nhiên đáp:

“Bác đừng gọi cháu như vậy. Cứ gọi thẳng tên hoặc gọi là cháu được rồi."

Lão chủ quán phất tay cúi đầu chép miệngmột tiếng thở dài.

“Lão già tại sao suốt cả năm nay lão không chủ động liên lạc ? Khai thật ra lão là người của ai ?"

Dũng Khùng nói ra nghi vấn, lời hắn như một lưỡi dao mỏng sắc lướt qua lòng lão chủ quán.

Lão cúi đầu, như cân nhắc rất lâu rồi mới chậm rãi đáp, giọng ngập ngừng:

“Cô chủ dặn… nếu cậu thật lòng còn nhớ đến chuyện cũ, ắt sẽ tự mình tìm đến. Khi đó con mới được phép trao vật này. Còn nếu không… thì coi như là vô duyên.”

Lão dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng đượm buồn:

“Có lẽ cô chủ đã đoán trước tất cả… không muốn cậu bị cuốn vào thêm nữa. Nhưng thôi, cậu chờ con một chút.”

Dứt lời, lão già lật đật lui vào buồng trong. Tiếng chân vội vã vang lên trên nền gỗ, rồi lão bắc ghế, với tay lên đầu tường, lôi xuống một chiếc hộp nhỏ, phủ đầy bụi thời gian.

Lão nâng niu vật ấy trong tay, chầm chậm đặt xuống trước mặt chúng tôi .

Tôi mở nắp hộp Bên trong nằm đó một chiếc chìa khóa lớn, trông như một món đồ trang trí cổ xưa, cùng với một bức tranh vẽ cảnh ngôi đình vọng nguyệt.

Một cơn gió thoảng qua, nhẹ nâng mép tranh bay phất phơ, để lộ nét mực thanh nhã nét hoạ bức tranh này làm tôi chợt nhớ tới bức hoạ toàn cảnh Thiên Thượng Nhân gian treo ở sảnh khu Quý Tộc năm nào.

“Ê, mày xem thử đây là chỗ nào.” - Dũng Khùng hất cằm về phía bức tranh, giọng nói mang theo chút tò mò xen lẫn nghi hoặc.

Tôi cau mày, mở bức tranh ra trải phẳng trên bàn. Dưới ánh đèn mờ nhạt, từng nét vẽ hiện lên rõ ràng: một dãy núi trập trùng, một con đường lớn chia làm ba, một dòng sông uốn lượn ôm lấy một mái đình cổ kính.

Bên trong đình, bốn bề trống trải, chỉ có độc một chiếc bàn và một chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Kỳ lạ hơn, trên chỗ đặt ghế có khắc ký tự hình chìa khóa, còn mặt bàn lại ghi số “3”.

Dũng Khùng nheo mắt nhìn chăm chú rồi vỗ mạnh xuống bàn.

“Ê, nhìn quen không? Trông giống ngã ba đường chỗ Đại bản doanh Dark Knight dưới chân đỉnh Bạch Mã còn gì!”

Tôi lặng thinh vài giây, rồi chậm rãi gật đầu.

“Ừ… nhưng chỗ đó làm gì có kiến trúc cổ nào đâu?”

Dũng Khùng vỗ đùi ánh mắt lóe lên :

“Mày còn nhớ Đan Quỳnh không?”

Ngay lập tức, ánh mắt Tôi trầm xuống quay ngoắt sang Dũng Khùng, giọng điệu không mấy vui vẻ.

“Đây là lúc nào rồi mà nhắc Đan Quỳnh?”

Dũng Khùng cười hề hề, nhún vai như thể chẳng để tâm đến sắc mặt khó chịu của tôi.

“Hehe! ý tao không phải thế, lần đầu tiên tao với mày hẹn hò với Đan Quỳnh không phải đã đến một ngôi chùa sao? Kiến trúc cổ như thế này, chỉ có thể là chùa Kim Nghê Cổ Tự."

Nghe đến đây, Tôi lại trầm ngâm.

“Nhưng Kim Nghê dựa núi, gần ngã ba đường, chứ đâu phải nằm sát ngã ba sông?”

Hai người còn đang tranh cãi, thì lão chủ quán tiến lại gần. Đôi mắt già nua của lão nheo lại, nhìn thật kỹ bức tranh, rồi quay sang nhìn tôi , ánh mắt kỳ lạ:

“ Thiếu chủ trước giờ chưa từng ghé Lan Tâm Các ? "

Tôi thoáng giật mình, ngẩng lên nhìn lão, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.

“ Lan Tâm Các nào ạ? Ý chú là… căn biệt thự nơi chuyện đó xảy ra?”

Có lẽ ông chú này hiểu nhầm mối quan hệ của tôi và Bạch Lan. Suốt bao năm qua, tôi đã cày nát từng ngõ ngách ở vùng này, vậy mà chưa một lần đặt chân đến khu biệt thự kia. Chỉ một lần tình cờ đứng trên đỉnh Bạch Mã vô tình nhìn thấy khối kiến trúc đặc biệt đó.

Nằm ngay chốn sầm uất nhất khu Thanh Phong nhưng nơi thần bí đó được ẩn đi kỹ càng như chính con người Cô chủ Bạch vậy.

Lão chủ quán nhẹ gật đầu rồi giải thích :

“Đúng vậy. Lan Tâm Các là đại bản doanh của Hoa Lan Trắng do chính cô chủ Bạch xây dựng . Lam Tâm Các được che dấu kín đáo đằng sau những rặng đồi thấp kế bên Thiên Thượng Nhân Gian .Cậu chỉ cần đi theo con đường trúc nhỏ mà nãy cậu đã tiến vào trường, đến ngã ba, rẽ trái, sẽ thấy một con đường nhỏ khuất sau gốc cây gạo lớn. Ở đó che dấu một cánh cổng , cậu cứ đi men theo con đường ven sông, tầm ba cây số là đến nơi. Để con đưa cậu chìa khóa . "

Lão lấy từ phía bên trong một chùm chìa khoá đặt vào tay tôi.

“Trên sân thượng của căn lầu lớn nhất , có một khu vườn, trong khu vườn có một đình vọng nguyệt. Cô chủ vẫn thường ngồi đó, mỗi đêm ngắm trăng.”

Hai chúng tôi đi ra ngoài theo con đường nhỏ hướng về gốc gạo cổ thụ kia . Thêm vài bước chân sau lùm cây dấu kỹ một cánh cổng lớn bằng sắt khoá kín l.

" Đưa chìa khoá đây ! " - Dũng Khùng lên tiếng.

" Khoan đã. Chờ trời tối hãy vào. Tránh rút dây động rừng. " -Tôi lắc đầu.

Ánh mặt trời từ tự hạ xuống sau đỉnh Bạch Mã . Phía xa cổng trường THPT Trần Phú từng đoàn học sinh lục đục ra về . Ngồi trong xe nhìn qua khung cửa sổ ngắm những cô nữ sinh trong tà áo dài lòng chợt miên man nhớ về những mảnh tình dở dang.

Mỹ Linh và tôi đã ngừng liên lạc sau vài tháng nàng lên thành phố nhập học. Hai chúng cũng chẳng có quá nhiều điều để chia sẻ với nhau , những cuộc trò chuyện ít dần, những chủ đề chung ngày một nhạt nhoà.

Những kỷ niệm đẹp nơi cánh rừng Đỗ Quyên và cả đêm thành Vinh có lẽ là đoạn kết cho 2 năm 6 tháng dõi theo bóng hình em.

Hoàng Linh cô bạn thân thời Trung Học của tôi thì khác. Sau khi lên thành phố nhập học nàng những cuộc gọi vẫn đều đặn cho tôi mỗi ngày . Những cuộc gọi kéo dài nhiều tiếng đồng hồ.

Nàng kể về ngôi trường mới, thành phố mới , bạn bè mới, về những nỗi nhớ , về cảm giác cô độc khi xa gia đình. Và về cả những bữa ăn nàng kỳ công chuẩn bị không có ai ngồi cạnh bên.

Dường như mối quan hệ giữa tôi và Hoàng Linh nó vượt xa lên mọi cảm xúc đơn thuần . Thật khó để mà cắt nghĩa được thứ cảm xúc không tên giữa hai chúng tôi. Thú thực nhiều khi tôi cũng nhớ nàng da diết, có những đêm hai đứa nói chuyện tận đêm khuya Hoàng Linh khóc thút thít đòi bỏ hết bay vào Sài Gòn thăm tôi.

Cuối cùng dỗ dàng mãi Hoàng Linh mới chịu bỏ ý định với điều kiện tôi phải để video call cho tới khi em ấy ngủ mới được kết thúc cuộc gọi.

Tôi bất giác cười, lặng lẽ thả trôi những suy tư, nhưng chưa kịp đắm chìm lâu hơn thì giọng nói trầm khàn của Dũng Khùng vang lên, kéo tôi về thực tại.

" Êk ! Khùng hả. Bắt đầu thôi."

Không chần chừ thêm, Dũng Khùng phóng như bay. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, chiếc xe lao vun vút qua những con đường quanh co.

Trong tiếng ồn ào của dòng xe hối hả nơi con đường quốc lộ phía sau lưng. Dũng Khùng tắt đèn xe rẽ vào con ngõ nhỏ phía sau gốc cây gạo lớn. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, men theo con đường trải đá bên bờ sông. Không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng động cơ xe hòa lẫn trong tiếng gió rì rào.

Rồi cuối cùng, trước mắt chúng tôi một tổ hợp kiến trúc độc đáo hiện ra trước mắt.

Dưới ánh trăng lặng lẽ, Lan Tâm Các xuất hiện trong tầm mắt. Những toà lầu các nhỏ hơn xây dựng theo kiến trúc Trung Hoa cổ nằm rải rác vây quang một toà lầu 3 tầng. Sát bờ sông có một hàng lang dài, một chiếc cầu gỗ nối ra bãi bồi giữa sông.

Tôi ngẩn ngơ nhìn sang cố tìm kiếm bóng hình Bạch Lan. Có lẽ nơi đó những đêm trăng thanh, có một Mỹ Nhân tựa tranh vẫn ngồi thưởng trà. Nàng ấy vẫn thường lẻ bóng một mình lặng lẽ ngóng về Phương Nam chờ ai đó đã chẳng bao giờ quay lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com