Hạ Cánh Nơi Em

Chương 68: Ngày trở về.



Mùa hè trôi qua cũng thật nhanh , sau những kỷ niệm ngọt ngào nơi thành Vinh ngày công bố điểm chuẩn Đại Học cũng đến.

Ngành học mà Tôi và Mỹ Linh thi vào có điểm chuẩn tổng 3 môn là 28 điểm . Mỹ Linh với số điểm 29.5 xuất sắc vượt qua, còn tôi vì môn tiếng Anh kéo xuống chỉ đạt 19.5. Một con số đủ để đặt chân vào nhiều trường, nhưng không đủ để bước tiếp cùng em.

Hoàng Linh cô bạn thân của tôi chọn Hà Nội, em ấy đỗ vào trường Sân khấu Điện ảnh. Với ngoại hình sáng và tài năng nổi bật con đường ấy dường như phù hợp với nàng ta.

Bạn bè trong lớp lần lượt từng người rời đi. Hoàng Linh và Mỹ Linh ra Bắc, mấy thằng trong nhóm vào Nam .Còn một số anh em trong Dark Knight sinh ra trong gia đình quyền quý con đường được người nhà vạch sẵn chúng vẫn bám trụ lại mảnh đất này làm ông này bà nọ .

Chỉ còn lại mình tôi, Sài Gòn là điểm dừng chân tiếp theo trong hành trình phiêu lưu của mình.

Những tháng đầu, mỗi sáng tôi ghé phòng gym, trưa chiều học thêm tiếng Anh ở Đại học Nông Lâm. Tối đến lại xuống phố hẹn hò mấy cô gái mới quen.

Thành phố lớn khi ấy với tôi xa lạ, đầy những góc khuất chưa từng thấy.

Gia đình tôi có sẵn một căn nhà ở Ngoại ô thành phố. Thủ Đức những năm 2006– 2008 vẫn còn hoang vắng.

Cách nơi tôi ở một đoạn đường ngắn có những con đường khi đêm xuống, tiếng ếch nhái kêu vang chẳng khác gì vùng nông thôn.

Tình cờ trong một cuộc trò chuyện với ông chú quan chức, vị này tiết lộ cho tôi một số chi tiết quy hoạch Thủ Đức trong những năm về sau. Không suy nghĩ nhiều tôi rảnh rỗi đặt mua một vài vùng đất rộng lớn quanh khu vực. Cũng chẳng thể ngờ sau này điều đó vô tình lại trở thành một cơ duyên không ngờ tới.

Nhưng tận sâu trong tôi, ham muốn chưa bao giờ là quá lớn. Người ta luôn đặt mục tiêu A, rồi khi đạt được A lại hướng tới B, C. Những tham vọng cứ thế sinh sôi, như một vòng xoáy không đáy khiến cho bản thân họ chẳng bao giờ thoát khỏi. Cho tới khi họ nhận ra lúc đó tuổi già cũng đã bắt kịp. Cha mẹ không còn trên đời, những đứa con đã lớn. Nhìn lại một quãng đời tung hoàng ngang dọc cuối cùng chưa có một bữa cơm gia đình trọn vẹn.

Còn với riêng tôi, luôn có một dòng suy nghĩ thôi thúc từ ngày bé. Chỉ có một mục tiêu duy nhất cùng người tôi yêu thương ẩn cư thật sớm.

Đã từng có thời điểm tôi nghĩa rằng có lẽ mình sẽ không kết hôn, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc, sống một cuộc đời an nhiên, rũ bỏ tất cả…

Nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về sau. Ngay giờ đây sau nhiều tháng dạo chơi nơi mảnh đất Sài Thành.

Một ngày Đông tháng 11, Tôi đặt chân xuống sân bay Vinh.

Đáng lẽ chuyến bay sẽ tới sớm hơn nhưng vì thời tiết xấu sau hàng tiếng chờ đợi cuối cũng được hít thở không khí của Thành Vinh .

Đang chính độ đông cái rét cắt thịt, tôi kéo cao chiếc khăn che nửa mặt, bước ra cổng trong tấm áo măng tô tối màu.

Dũng Khùng chờ sẵn , Tôi nhanh chóng mở của chui vào xe trốn cái lạnh.

“Mấy tháng không gặp trông bảnh ra nhỉ. Tao tưởng idol Hàn nào lưu diễn Việt Nam đấy " - Dũng Khùng lên tiếng đón chào tôi.

“Đâu mày ơi vào đó cũng nhàm chán lắm. Trông mày nhìn mới ra dáng ông trùm Peaky Blinder haha " - Tôi nhìn Dũng Khùng một lượt rồi bông đùa.

Dũng Khùng vỗ vai tôi cười nói :

" Haha nếu là bóng ma anh quốc tao nhận làm arthur Shelby thôi. Phải không Tommy Shelby "

Cảm thấy ghé Thành Vinh không thể quên nếm đặc sản tôi liền quay qua rủ rê gã :

“Đi đá bát cháo lươn làm tý rượu cho ấm người nhỉ”

Bỗng Dũng Khùng hơi ngập ngừng:

“Hay mình tới chỗ này đã nhé”

“Ơ thằng này sao nay bày đặt khách sáo thế. Đi đâu chạy đi” - Tôi nhìn hắn khó hiểu .

Dũng Khùng đánh xe chạy tới đường Hồ Tông Thốc Nghi Phú. Chặng đường khá gần chưa đầy 3km mà với Dũng Khùng trông nặng nề làm sao.

Trong Dũng Khùng lúc này dường như có điều khó nói. Thật chẳng giống gã ngày thường.

Chưa kịp suy nghĩ sẽ mở miệng hỏi gã thế nào cổng Bệnh Viện Tâm Thần đã ngay trước mặt.

Bước xuống xe nhìn cánh cổng sắt khóa chặt, tường ngả vàng ánh mắt tôi hiện lên một tia khó hiểu .

Như linh cảm được điều gì sắp sửa xảy ra tôi hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:

“Mày nói đi tao nghe đây !"

“Mày phải bình tĩnh nghe tao nói. Thiên Thượng Nhân Gian bị niêm phong rồi.2 tháng trước có người báo án lúc CA tới hiện trường thu giữ 1 lượng lớn chất cấm.”

Dũng khùng im lặng 1s rồi nói tiếp:

“Sau đó tiếp cận căn biệt thự bên sông của bà chủ Hoa Lan Trắng phát hiện 1 thi thể nữ và 1 cô gái đang thoi thóp. Cả 2 trong tình trạng lõa lồ, cơ thể nhiều vết thương có dấu hiệu bị xâm hại tập thể."

Tôi khựng lại.

Không gian xung quanh bỗng chốc mờ nhòe, chỉ còn lại âm thanh nặng nề của hơi thở và mùi khói thuốc hăng hắc, quẩn quanh nơi đầu lưỡi.

Không khí im lìm đáng sợ cho tới lúc sức nóng từ điếu thuốc đốt lên ngón tay tôi mới bừng tỉnh . Tôi kéo một hơi thuốc dài , chậm rãi dụi tắt điếu thuốc , động tác không nhanh, không chậm, như thể đang cố níu kéo vài giây để xác thực lại điều vừa nghe.

“Nói lại.”

Giọng tôi trầm, khàn và lạnh, như một cơn sóng ngầm sắp sửa nhấn chìm tất cả.

Dũng Khùng không lập tức đáp. Hắn quan sát tôi, như thể đang chờ một cơn bão đổ bộ.

Tôi ngước mắt nhìn hắn.

Trong đáy mắt sâu thẳm, không có sự hoảng loạn, không có nỗi đau vỡ òa. Chỉ có sự tĩnh lặng đáng sợ của một kẻ biết rằng từ giây phút này, sẽ có rất nhiều thứ thay đổi.

“B… Bạch… Bạch Lan và Tiểu Mai?” - Tôi cố xác nhận lại lời hắn .

“Không ! Thi thể nữ là của Thanh Trúc, nàng ta là 1 trong Tứ Đại Hoa Đán của Hoa Lan Trắng. Tiểu Mai....là người còn lại " - Dũng Khùng đáp lời .

Rồi hắn chậm rãi kể tiếp cho tôi nghe :

"Sau đó cảnh sát đưa vào bệnh viện thì kết luận do bị ép dùng chất kích thích quá liều cùng với việc bị xâm hại liên tục trong nhiều giờ nên thần trí gần như bị phá huỷ. Cũng không tìm được người thân nào sau đó Dũng Thiếu Gia ra mặt sắp xếp em ấy vào đây."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com