Hạ Cánh Nơi Em

Chương 69: Hương tiêu ngọc vẫn



Cánh cổng bệnh viện tâm thần mở ra, để lộ một khuôn viên xanh mát, rợp bóng cây cổ thụ. Những con đường lát gạch sạch sẽ uốn lượn giữa những luống hoa rực rỡ, lác đác vài bệnh nhân khoan thai dạo bước như thể nơi đây là một khu vườn thư giãn hơn là bệnh viện.

Không gian yên bình đến mức nếu không để ý, người ta có thể lầm tưởng đây là sân trường của một ngôi trường cấp ba nào đó vào một ngày thu dịu nhẹ.

Dũng Khùng gọi điện thoại trao đổi với ai đó .

5 phút sau 1 cô điều dưỡng cao gầy bước tới nhìn hai chúng tôi với ánh mắt dò xét.

Ánh mắt mỹ nữ cao gầy dừng lại trên khuôn mặt tôi một lúc , trong ánh mắt cô ta dường như có điều suy nghĩ :

“Quan hệ sao với Bạch Tiểu Mai ?"

Tôi im lặng không nói gì. Cô ta có vẻ chợt hiểu rồi thở dài ái ngại. Dường như trong đầu cô nàng vẽ ra cả bộ phim dài mà mấy hôm nay nàng ta thường hay xem.

Ngước nhìn anh chàng điển trai trong bộ cánh như tài tử điện ảnh cô bất chợt nhớ tới cô gái xinh đẹp mấy tháng trước được đem vào trong tình trạng thần trí không rõ ràng.

Không hỏi thêm, cô ta quay lưng cất bước dẫn đường.

Hành lang dài hun hút mở ra trước mắt, dẫn lối đến một cánh cửa sắt thứ hai. Ổ khoá lớn được khoá cẩn thận với những dây xích sắt.

Và khi cánh cửa đó bật mở, sự yên bình mong manh của khuôn viên phía sau lập tức bị xé toạc bởi một thế giới khác ngập tràn những tiếng thét, tiếng cười lạc điệu, những câu nói vô nghĩa vang vọng xung quanh.

Ở một góc hành lang, vài bác sĩ đang vật lộn ghìm chặt một bệnh nhân để tiêm thuốc an thần. Những bệnh nhân khác điên cuồng đập đầu vào tường, cười nói với những thực thể vô hình nào đó trong tâm trí họ, hoặc gào thét trong cơn hoảng loạn bất tận.

Không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với mùi ẩm mốc, mùi hôi thối xộc vào mũi. Dũng Khùng người từng chứng kiến máu me và những cuộc chiến khốc liệt nhất cũng khẽ chau mày.

Mỹ nữ điều dưỡng tiếp tục bước đi, giọng nói bình thản đến lạ, như thể những gì đang diễn ra quanh đây chẳng còn đủ sức khiến cô bận tâm.

“Do tính chất đặc thù nên không ai muốn về đây. Khu này có tới gần 5 nghìn bệnh nhân nội trú mà chỉ có gần trăm bác sĩ và nhân viên. Nhiều bệnh nhân không tự chủ được vệ sinh còn dùng chất thải bôi khắp nơi, Y bác sĩ cùng điều dưỡng lau dọn nhưng k kịp. "

Cô nàng hẳn là chẳng biết chúng tôi là ai nhưng có lẽ đích thân vị quan lớn ở trên gọi xuống yêu cầu đón tiếp bởi vậy nên cô ta kiên nhẫn giải thích.

Dọc theo lối đi, những bóng người với đôi mắt trống rỗng lặng lẽ dõi theo chúng tôi. Vài người nhìn tôi cười khoái chí rồi thì thầm những câu nói vô nghĩa.

Cuối hành lang, cô điều dưỡng dừng lại trước một căn phòng nhỏ, trao đổi vài câu với nhân viên bên trong rồi lấy chìa khóa, dẫn cả hai lên lầu hai.

“Người nhà nên chuẩn bị tinh thần trước, đừng để bệnh nhân kích động.” - Cô ta thoáng ngập ngừng, rồi khẽ thở dài, giọng nói như hòa vào không gian tịch mịch của bệnh viện:

“Bạch Tiểu Mai từ khi vào đây hầu như không ăn uống gì. Nếu cứ tiếp tục như thế này… không biết cô ấy còn trụ được bao lâu.”

Trước cánh cửa phòng, Tôi đứng lặng hồi lâu . Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lồng ngực.

Rồi cánh cửa chầm chậm mở ra.

Khoảnh khắc ấy, hình ảnh trước mắt khiến anh chết lặng một cảnh tượng mà có lẽ suốt cuộc đời này tôi chẳng thể nào quên .

Trong ký ức của tôi , Tiểu Mai là một tuyệt thế giai nhân một đóa hoa kiêu sa. Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng trong bộ cổ phục lộng lẫy, lụa là mềm mại ôm lấy dáng người yểu điệu. Mái tóc dài đen mượt như suối, đôi mắt tựa hồ thu sâu thẳm, mỗi ánh nhìn đều khiến người ta say mê.

Ngày đó Dũng Khùng thất tình, 3 chúng tôi ghé Thiên Thượng Nhân Gian giải sầu với tâm trạng bất ổn. Nhưng khi ngắm nhìn nụ cười của nàng đêm đó khiến mọi ưu phiền bay xa. Cái cảm giác ngắm nàng mỉm cười thế gian như bừng sáng, điệu múa thướt tha đêm hôm đó cùng dải lụa vàng khẽ bay theo gió, thanh tao tựa tiên nga lạc chốn trần gian mới như ngày hôm qua thôi.

Nhưng giờ đây…

Người con gái ấy ngồi lặng lẽ trên chiếc giường sắt lạnh lẽo đang quay lưng về phía tôi. Cơ thể nàng giờ chỉ còn da bọc xương, đôi chân ngọc ngà ngày nào còn mỗi 2 ống xương được che bằng lớp da nhăn nheo 😥 đôi tay với những đốt xương cảm giác chạm nhẹ nó sẽ rơi ra. Mái tóc rụng lơ thơ còn vài sợi tóc dài che phủ lên khuôn mặt gầy gò.

Đôi mắt em ấy giờ đây trống rỗng vô hồn .

Chẳng biết tự lúc nào , từng giọt ấm nóng lăn dài trên khuôn mặt tôi .

Nghe tiếng động lạ Tiểu Mai chầm chậm quay ra. Nàng nở một nụ cười ngờ ngệch rồi cố nheo mắt nhìn kỹ xem ai đang đứng trước mặt mình .

" Á á á a.... "

Tiểu Mai bắt đầu gào khóc la hét trong điên loạn.

Tiếng thét chói tai xé toạc bầu không khí u ám, vang vọng khắp dãy hành lang dài hun hút. Nó không còn là giọng nói ngọt ngào trong trẻo năm nào, mà khàn đặc, méo mó, rợn người như tiếng gió rít qua khe cửa.

Tiểu Mai hoảng sợ cuống cuồng đưa đôi bàn tay xương xẩu lên che khuôn mặt. Có lẽ nàng chắc nhớ nổi tôi là ai nhưng như thể trong sâu thẳm tâm thức, nàng không muốn để kẻ tệ bạc này nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ của mình.

Ngay lập tức, Cô điều dưỡng đẩy hai chúng tôi ra bên ngoài cửa phòng .

Những bóng áo blouse trắng lao vào. Bác sĩ và điều dưỡng vội ghìm chặt lấy nàng, cố gắng chế ngự cơn kích động. Một mũi tiêm xuyên qua làn da xanh xao, mang theo thứ thuốc an thần trượt vào mạch máu.

Tiểu Mai vẫn giãy giụa, những tiếng rên rỉ tuyệt vọng dần nhỏ lại.

Cánh cửa sắt khép lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com