Gió Qua Bạch Khê

Chương 5



6.

Đêm đã khuya.

Ta nằm trên giường, lòng vẫn rối bời nghĩ lại chuyện ban ngày, thì bỗng một bóng người nhảy vào từ cửa sổ.



“Ai đó?”

Ta hoảng hốt siết chặt trâm gỗ trong tay, vừa định kêu cứu thì đã bị bịt miệng.



“Đừng kêu, là bản vương.”



Ta trừng mắt nhìn hắn. Nếu ánh mắt có thể hóa thành dao, ta đã muốn róc thịt hắn tại chỗ.



Trong phòng không đốt đèn, tối om như mực, chỉ lờ mờ thấy dáng người.

Trong bóng tối, Thịnh Hoài Cảnh khẽ bật cười.

Bàn tay đang bịt miệng ta chậm rãi vuốt nhẹ đôi môi.

Bầu không khí dần trở nên mờ ám, nhưng trong lòng ta chỉ có ghê tởm đến cùng cực.



Dù là ở hiện đại, nam nhân cho dù thân thiết đến đâu cũng không thể tùy tiện xông vào phòng nữ nhân giữa đêm thế này, huống hồ ở thời đại này, danh tiết của nữ tử lại càng bị coi trọng.

Chuyện hắn làm, chỉ có một lý do duy nhất là ta không đáng được tôn trọng.



Ta đưa tay đẩy hắn ra:

“Vương gia đến đây có việc gì?”



Hắn cúi sát bên tai ta, hơi thở phả vào vành tai, khiến ta giật mình, toàn thân mềm nhũn trong giây lát.

Hắn lại cười khẽ, sau đó đè ta xuống giường. Trong tai chỉ còn tiếng hơi thở nặng nề, dồn dập của hắn.



“Hôm nay ngươi biểu hiện không tệ, bản vương quyết định bỏ qua chuyện cũ, thu ngươi làm người của ta.”



“Chuyện cũ” hắn nói, hẳn là ý nói chuyện ta không còn nguyên vẹn.



Ta nghiêng mặt đi:

“Vương gia xin hãy thả nô tỳ.”



Nhưng người trên người ta chẳng buồn đáp lại, cúi xuống cưỡng ép chiếm lấy môi ta.



Ta vùng ra, thở dốc, run giọng:

“Vương gia, nô tỳ đã có người trong lòng.”



Thân thể hắn khựng lại, một tay bỗng bóp chặt cằm ta, siết đau:



“Nghe cho rõ. Người của bản vương, cả thân lẫn tâm đều phải thuộc về ta.

Nếu ngươi muốn giữ thân vì hắn.....”



Hắn rút ra một con d.a.o găm, lạnh lùng đưa đến trước mặt ta:

“Vậy thì giờ c.h.ế.t đi mà giữ.”



Hoặc là thuận theo, hoặc là chết.

Ta không trả lời, hắn liền nhét con d.a.o vào tay ta, mũi d.a.o lạnh buốt áp vào cổ ta.

Toàn thân nổi gai ốc, ta run lên, giữ chặt lấy tay hắn.



Mấy giây sau, “keng”—con d.a.o rơi xuống đất.

Thịnh Hoài Cảnh lại đè ép xuống, thấp giọng hỏi:

“Ngươi với hắn đã làm bao nhiêu lần rồi? Hửm?”



Ta nhắm mắt lại, tay siết chặt thành nắm, không đáp. 

7.

Ta vẫn luôn tưởng Thịnh Hoài Cảnh là người thể hàn, thân thể yếu nhược. Nhưng tối qua, tuyệt chẳng có chút gì là yếu.

Lúc tỉnh dậy, hắn đã vào triều sớm.



Tân mụ bưng một bát thuốc bước vào, trên mặt còn mang theo ý cười:

“Chúc mừng Tuyết Nhi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Biết rõ trong tay bà là thuốc tránh thai, ta ngồi dậy, đưa tay nhận lấy, không do dự mà uống cạn.

Tân mụ mỉm cười:

“Vương gia thương yêu Tuyết Nhi, đặc biệt chỉ định Tuyết Lan viện cho người ở.

Lão nô đã thu xếp ổn thỏa, dùng xong bữa sáng liền có thể chuyển đến.”



Tuyết Lan viện rất đẹp, lại gần phòng ngủ của Thịnh Hoài Cảnh, còn thông sang một gian tắm nhỏ.

Ta ngâm mình trong thùng nước ấm, thả lỏng thân thể, chìm cả đầu vào làn nước.

Ngoài kia tuyết phủ trắng xóa. Ban đầu ta định chờ đến mùa xuân, tuyết tan thì tìm cách rời đi.

Dù sao cũng chỉ là một nha hoàn hạ đẳng trong phủ Vương gia, nếu biến mất, cùng lắm cũng chỉ bị lặng lẽ bỏ qua, không ai truy tìm đến cùng.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nhưng giờ.... muốn rời đi, e rằng phải tính toán kỹ càng hơn.



Ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương đồng: cổ trắng như tuyết, song một bên đã lốm đốm những vết hồng ngân.

Ta kéo vạt áo lên cao hơn một chút.

Chẳng lẽ hắn sinh vào năm Tuất chắc?



Đúng lúc ấy, Thịnh Hoài Cảnh từ triều trở về.

Hắn đứng bên lò sưởi sưởi tay thật lâu, rồi mới lại gần ta.



“Sao sắc mặt kém vậy? Ngày mai để ta gọi thái y tới khám.”



Thân thể phải khỏe mới có thể trốn đi, ta không từ chối, chỉ khẽ gật đầu.

Hắn nhìn ta, ánh mắt ánh lên ý cười. Ta nghiêng nhẹ đầu, không nhìn thẳng vào hắn nữa.



Ánh mắt hắn sáng mà lạnh, nhưng khi cười lại như tuyết rơi nhè nhẹ, đẹp đến mức khiến người hoa mắt.

“Giờ Tuyết Nhi có muốn khắc ngọc không?”



“Vương gia cần khắc gì, nô tỳ...”

Chưa nói hết câu, cả người ta đã bị hắn ôm bổng đặt lên bàn, vạt áo bị kéo tung, hạ thân lập tức lạnh buốt.



“Lúc nàng khắc ngọc hôm ấy, bản vương đã nghĩ đến cảnh này rồi.”



Hôm đó ta vừa mới xuyên tới, nguyên chủ vì phạm lỗi mà bị phạt, quần áo rách nát, người lấm lem, vô cùng nhếch nhác.

Hắn lại nghĩ đến loại chuyện này?



Ta nắm lấy vạt váy:

“Giờ vẫn đang sáng”



Người trên người ta cúi xuống, ngón tay thon dài siết lấy eo ta:

“Trời sáng mới nhìn rõ.”



Biết có giãy giụa cũng vô ích, ta chỉ khẽ nghiêng mặt, lặng lẽ buông tay khỏi vạt áo.



Đến đêm, ta lại bị hắn bế đến phòng tắm.

Bồn tắm nhỏ hẹp, ta bị giữ chặt trong lòng hắn.

Hắn mân mê tóc ta, giọng khẽ vang bên tai:

“Hôm đó vì sao nàng nói mình đã không còn trong sạch?”



Ta cúi mắt, nói ra lời đã chuẩn bị từ trước:

“Hồi nhỏ từng nghe mẫu thân nói, các phu nhân chủ mẫu đều không ưa thông phòng.

Nô tỳ thân phận thấp hèn, sau lưng không có ai nâng đỡ, sợ bị đuổi, sợ bị trách.”



Ngón tay hắn vuốt ve môi ta, trầm giọng:

“Có ta ở đây sẽ không để nàng chịu uất ức.”



Dứt lời, hắn cúi đầu hôn xuống.

Ta khẽ nghiêng người, ngẩng mặt nhìn hắn, nhẹ giọng:

“Vương gia, nhà nô tỳ nghèo khó, mấy tháng qua tích góp được chút bạc muốn về thăm nhà một chuyến.”



Thịnh Hoài Cảnh đặt tay lên eo ta, khẽ hôn một cái, giọng bình thản:

“Ngày mai ta sai người đưa nàng về.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com