Gió Qua Bạch Khê

Chương 4



5.

Ta lại quay về làm nha hoàn quét tước trong bếp.

Một nữ nhân đã “thất tiết” thì tất nhiên không thể tiếp tục ở lại chính viện hầu hạ.

Trước khi dùng đến lý do này, ta cũng đã đắn đo rất nhiều.

Dù gì cũng là thời cổ đại, danh tiết đối với nữ tử cực kỳ quan trọng.

Một khi đã mất, chẳng những bị coi khinh mà còn trở thành đối tượng bị dè bỉu, chỉ trích.



Nhưng đêm đó, dáng vẻ của Thịnh Hoài Cảnh rất giống như đã trúng dược.

Nếu ta không nói dối, e là sẽ chẳng dễ gì thoát thân.

Huống hồ, một nha hoàn thô kệch đã từng bị đụng chạm, dù Vương gia có ham muốn cỡ nào, trong lòng cũng sẽ sinh ra chán ghét.



Gần đến tháng Chạp, trời lạnh buốt, nước nhỏ ra đông thành băng.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta khiêng nước giếng về bếp, đôi tay đã tê dại, đỏ ửng, sưng vù cả lên.

Bếp vẫn còn cháy lửa, ta đưa tay ra hong.

Lúc ấy, một thị vệ bước vào truyền lời:

“Ngươi lập tức đến tiền sảnh.”



Tiền sảnh?

Đó là nơi tiếp đãi khách quý, sao lại gọi một tiểu nha đầu như ta?



Trong lòng dấy lên nghi hoặc, nhưng vẫn vội vàng đi đến.

Vừa vào đến nơi, đã thấy các nha hoàn, gia nhân đều đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu không dám thở mạnh.

Ta cũng vội quỳ xuống, cúi đầu hành lễ:

“Nô tỳ tham kiến Vương gia.”



“Mấy hôm trước là ngươi khắc tượng Quan Âm từ khối tử quang ngọc?”

Một giọng nói vang lên.



Thịnh Hoài Cảnh đáp:

“Chuyện gì cũng không qua được mắt Thái tử.

Một tiểu nha đầu châm lửa trong phủ ta, mà Thái tử điện hạ cũng biết rõ ràng đến thế.”



Thái tử Thịnh Hoài Chiêu?



Không ai bảo ta đứng dậy, ta vẫn cúi đầu quỳ gối, lòng đầy nghi hoặc.

Thái tử đến phủ, lẽ nào có liên quan đến ta?

Đang suy nghĩ, chợt nghe Thái tử lên tiếng:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nhị đệ biết ta từ nhỏ đã thích các món thủ công tinh xảo. Tay nghề khắc ngọc của nàng, ta vô cùng yêu thích”



Hắn ngừng lại một nhịp rồi nói tiếp:

“Nhị đệ có thể nhường nàng cho ta, để nàng theo ta hồi Đông cung?”



Ta kinh ngạc ngẩng đầu.



Khác với Thịnh Hoài Cảnh, trong tiết trời giá rét thế này, Thịnh Hoài Chiêu chỉ khoác áo lụa mỏng màu trăng, nơi cổ tay quấn sợi tơ vàng giữ lấy miếng ngọc tuyết trắng tinh, tay cầm chén ngọc, dáng dấp ung dung nhã nhặn.

Hàng mày thanh tú, nét mặt nghiêm cẩn, quả nhiên có đôi phần giống Thịnh Hoài Cảnh.



Thấy ta nhìn hắn, khóe môi Thái tử cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.



“Cạch!”—một tiếng động vang lên—chén trà nện mạnh xuống bàn.

Ta quay đầu theo âm thanh, liền bắt gặp ánh mắt lạnh buốt của Thịnh Hoài Cảnh đang nhìn chằm chằm về phía ta.



“Cũng không phải không thể.”



Lòng ta chợt lạnh đi mấy phần.

Tuy ta rất muốn rời khỏi phủ Vương gia, nhưng đến hoàng cung ta lại càng không dám mơ tưởng.



Ánh mắt Thịnh Hoài Cảnh u ám, chậm rãi hỏi:

“Thái tử muốn ngươi, vậy ngươi có đồng ý theo người không?”



Nghe vậy, ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hắn đã hỏi, tức là chưa thực sự muốn đem ta cho người khác.

Nếu hắn thực tâm muốn, cần gì hỏi ta.

Một nha hoàn như ta chẳng khác gì món đồ, muốn cho ai thì cho, đâu đến lượt ta lên tiếng.



Ta lập tức cúi rạp người, cung kính đáp:

“Nô tỳ một lòng hầu hạ Vương gia, không muốn rời khỏi phủ.”



Thịnh Hoài Chiêu cũng không ép, chỉ chậm rãi bước đến, nhét vào tay ta một bình sứ nhỏ.

“Đôi tay này là tay khắc ngọc hiếm có, phải giữ gìn cho tốt.”



Bình sứ trắng trong tay mát lạnh, trơn mịn như nước.

Ta không dám từ chối, cũng chẳng dám nhìn về phía Thịnh Hoài Cảnh, chỉ cúi đầu khẽ đáp:



“Dạ… nô tỳ xin tuân.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com