Gió Qua Bạch Khê

Chương 6



8.

Sáng sớm hôm sau, ta đến tìm Lý tổng quản.

Ông ta đưa cho ta hai mươi lượng bạc, rồi sai một tên thị vệ đi theo.

Tay ôm bọc bạc nặng trĩu, ta bỏ vào gói đồ, số bạc này, ta chưa từng có ý định đưa cho họ.



Năm nguyên chủ mười một tuổi, cha mẹ nàng đã định bán nàng làm thiếp cho một lão già bảy mươi.

May sao lão ấy chẳng sống được bao lâu, đúng lúc một thương gia cần tuyển nha hoàn, lương tháng cố định, nguyên chủ mới thoát khỏi tai kiếp.



Nàng còn hai đứa em trai. Bao nhiêu tháng lương kiếm được những năm qua, gần như đều bị cha mẹ lấy hết.

Nàng chẳng giữ nổi đồng nào, không kết được bạn bè, bị người trong phủ bắt nạt suốt.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Nhà ở phía tây thành, đường khá xa.

Ta thuê một chiếc xe bò, lắc lư mất hơn một canh giờ mới đến nơi.

Còn cách nhà khoảng hai trăm bước, ta bảo phu xe dừng lại.



Tên thị vệ đi cùng họ Trương. Ta mỉm cười, đưa cho hắn chút bạc vụn:

“Trương đại ca, ta muốn về nhà thăm mẹ một lát. Lát nữa vẫn ngồi xe này về, phiền đại ca và phu xe chờ giúp.”



Hắn cầm bạc, gật đầu:

“Không sao, hiếm lắm Thời Tuyết cô nương mới về nhà, ở lại lâu một chút cũng là phải.”



Nguyên chủ từ ngày bị bán đi, chưa từng quay về.

Cánh cổng gỗ trước nhà giờ đã được thay bằng cửa gỗ lớn.

Ta bước tới, gõ mấy tiếng, trong nhà vang lên tiếng bước chân.



“Ai đó? Đến liền đây.”



Cửa mở, Lâm Tú Nga nhìn thấy ta thì sững người, ngay sau đó hoảng hốt hỏi:

“Sao con lại ra khỏi vương phủ rồi? Có phải gây chuyện gì không?”



Lần trước nguyên chủ bị thiếu gia nhà buôn trêu ghẹo, bị chủ mẫu đuổi đi, nàng có nhờ người nhắn về nhà, nhưng cha mẹ nàng một người cũng không đến.

Đến khi biết nàng được nhận vào phủ Vương gia làm hạ nhân, họ mới lại xuất hiện đều đặn để nhận lương.



Nhưng ta không phải nguyên chủ, ta chẳng có mấy suy nghĩ hy sinh cao cả, càng không tin vào đạo lý “nữ nhân trong nhà phải nhường hết cho em trai”.

Thấy sắc mặt Lâm Tú Nga lộ rõ lo lắng, ta nghiêng người bước vào trong:

“Có cơm không? Ta đói rồi.”



Bà ta vẫn lải nhải theo sau:

“Chưa nói con ra khỏi phủ thế nào còn mấy món trâm trên đầu là từ đâu ra vậy?”



Hôm nay bà ta hầm canh gà. Hai đứa em trai của ta, một đứa chín tuổi, một đứa sáu, đang ngồi bên bàn.

Thấy ta về, chẳng một lời chào hỏi.



Ta ngồi xuống, định tự mình múc một bát canh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lâm Tú Nga nhanh chân bước tới, gạt tay ta lấy bát:

“Cái này không cho con ăn. Là mẹ hầm cho hai đứa em con.”



Ta lạnh nhạt nhìn bà ta, rồi dứt khoát giật lại cái bát, tiếp tục múc canh như không có gì xảy ra.



“Ta đang làm thông phòng trong phủ Vương gia.”



“Cái gì?”



Bà ta kinh ngạc đến ngẩn người, lát sau khóe miệng không kìm được mà cong lên.



“Thật không đó? Ấy chà, mấy cây trâm này đẹp quá. Mau tháo xuống cho mẹ, mẹ đem đi đổi lấy bạc, để dành tiền cho hai em con đi học.”



Ta chậm rãi ăn canh, không ngẩng đầu:

“Thông phòng trong vương phủ thì nhiều, nếu không có chút đồ đeo, mai này dễ bị thất sủng.”



Bà ta nghe xong, hơi sững lại, nhưng cũng thấy có lý.

Sau đó liền chìa tay ra trước mặt ta:

“Vậy thì tháng này với tháng sau, con đưa mẹ luôn, để tháng sau khỏi phải đến chỗ con lấy nữa.”



Ta liếc mắt nhìn tay bà ta, thản nhiên đáp:

“Lần sau đi, bạc không mang theo người.”



Bà ta còn muốn nói thêm, ta liền cắt lời:

“Nếu sau này ta có được danh phận thì với Thời Sương, Thời Phong cũng có ích.”



Ta chỉ định về thăm một chuyến, không muốn dây dưa thêm. Liền đứng dậy:

“Thị vệ vương phủ còn đang chờ ngoài cửa, ta không tiện ở lại lâu.”



Lâm Tú Nga hơi bối rối:

“Không đợi cha con về à? Ông ấy sắp trưa là về rồi.”



Người cha ấy từng là một thư sinh, nhưng sau bị thương ở chân, không chữa được, giờ làm nghề chép sách thuê kiếm sống.



Ngày nguyên chủ bị bán đi, trời lạnh căm căm, nàng mặc bộ quần áo mỏng tang, đứng giữa đường chờ người ta lựa chọn như món hàng.

Hôm ấy, ông ta không hề xuất hiện.

Ông ta vẫn về nhà đều đặn, nhưng chỉ cần thấy hai đứa con trai là đủ rồi.



Ta ôm gói đồ, quay người:

“Không cần.”



Vừa bước qua cổng, đã nghe thấy giọng bà ta lẩm bẩm sau lưng:

“Thời Sương, con có cảm thấy chị con thay đổi không....”

“Hôm nay nó về đây làm gì chứ? Thôi, vào nhà kẻo lạnh.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com