Thức trắng một đêm, lại thêm chuyện xuyên không bất ngờ khiến ta mệt mỏi rã rời.
Ăn xong bữa sáng, ta nằm xuống giường nghỉ ngơi, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện: làm sao chuộc thân rời khỏi vương phủ.
Làm nô tỳ ở đây khác hẳn với các phủ đệ khác. Ngày nào cũng phải cẩn trọng từng bước, nói năng dè dặt.
Chỉ cần Vương gia không vui, dù ngươi chẳng làm gì sai, cũng có thể bị c.h.é.m đầu như hôm qua.
Chưa nghĩ được gì nhiều, ta đã thiếp đi lúc nào không hay.
Tỉnh lại đã là chiều muộn, bên ngoài có người gọi. Ta ra mở cửa thì thấy Lý tổng quản đang đứng chờ, mặt mày rạng rỡ:
“Thời Tuyết cô nương, chúc mừng nhé!”
Ông ta cười đến không khép miệng lại được:
“Cô nương thật có phúc, tối nay Vương gia gọi người đến phòng ngài ấy hầu hạ đó!”
Một sợi dây trong đầu ta bỗng siết chặt, ta không chắc mình nghe có đúng không:
“Không phải ngài ấy bảo ta sáng mai đến chính viện sao?”
Lý tổng quản cười càng tươi hơn, cứ như chính ông ta được chọn vậy:
“Đi theo lão nô đi, bà mụ dạy quy củ đang chờ trong phòng tắm rồi, sẽ chỉ cô nương cách hầu hạ đêm nay. Phải học cho kỹ vào.”
Ta đứng lặng người, tim bắt đầu đập mạnh.
Sao lại là ta?
Trong phủ này thiếu gì người được huấn luyện kỹ càng, sao lại gọi một nha hoàn xuất thân quê mùa như ta?
Lý tổng quản huơ tay trước mặt ta, cười bảo:
“Biết là cô nương vui quá hóa ngẩn, mau đi thôi. Hầu hạ tốt thì chuyện tốt còn nhiều lắm.”
Ta chưa từng được ai hầu hạ tắm rửa bao giờ.
Lúc này hai bà mụ ấn ta vào bồn nước, gội đầu, kỳ cọ khắp người, bôi lên đủ thứ cao thơm.
Nước tắm thay liên tục, da bắt đầu thấy rát.
Ta mơ màng đến mức hoa mắt, cuối cùng họ cũng dùng khăn khô bọc ta lại.
“Mắt cá chân cô nương đúng là đẹp thật đấy,” một bà mụ vừa lau vừa khen.
Thân thể này từ nhỏ nghèo khổ, cơm không đủ ăn, nên người nhỏ nhắn, mảnh dẻ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta mặc họ muốn làm gì thì làm, trong đầu chỉ đang nghĩ làm sao thoát khỏi chuyện tối nay.
Nếu ta bước chân vào phòng Vương gia đêm nay, sau này chỉ có thể quanh quẩn trong phủ này, làm một người hầu thân cận, chung chồng với bao nhiêu nữ nhân khác, cả đời phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.
Nghĩ thôi đã thấy nghẹn trong ngực.
4.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mái tóc dài được búi lên bằng một chiếc trâm ngọc, áo lụa mỏng khoác ngoài, đai thêu rồng vắt ngang eo, dưới chân là đôi guốc gỗ mũi tròn.
Hai bà mụ dẫn ta đi qua một phòng tắm rộng hơn, rồi men theo hành lang dài, cuối cùng đẩy ta vào một gian phòng.
Vừa bước vào, hơi nóng lập tức ập đến.
Trong phủ, nơi nào có chủ nhân lui tới đều đốt sưởi đầy đủ, nhưng gian phòng này lại nóng hầm hập như giữa mùa hè.
Vị Vương gia này hẳn là rất sợ lạnh.
Thịnh Hoài Cảnh đang thong thả cởi dây áo, thắt lưng ngọc trắng ôm lấy vòng eo săn chắc.
“Hầu hạ thay y phục.”
Ta liếc thấy bộ ngủ y đặt trên giường, trong lòng còn giữ chút hy vọng, có lẽ chỉ là hầu hạ thay đồ, rửa mặt mà thôi, không đến mức ấy.....
Ta bước đến, cầm lấy áo ngủ. Chưa kịp quay người, eo đã bị một cánh tay mạnh mẽ siết chặt.
Ngay sau đó, ta ngã nhào vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc, môi bị cưỡng ép hé mở.
Hương thuốc thoảng qua, hơi thở hắn nóng hừng hực, làn da cũng nóng bỏng đến lạ.
Ta cảm thấy ghê tởm, cố sức giãy giụa, nhưng thân thể vẫn bị khóa chặt trong vòng tay hắn.
Không còn cách nào khác, ta cắn mạnh xuống, nhân lúc hắn khựng lại, vội thoát ra, lui về phía sau, quỳ sụp xuống đất, hai tay run rẩy.
“Vương gia thứ lỗi… nô tỳ không cam lòng.”
Hắn bật cười, giọng lạnh như gió rét:
“Muốn lạt mềm buộc chặt sao? Gia không thích trò đó. Về sau ngoan ngoãn mà thu lại đi.”
Hắn bóp lấy cổ ta, đau đến nghẹt thở, ta cố sức nói ra từng chữ:
“Nô tỳ… không phải giả vờ… mà là… thân này… đã không còn trong sạch.”
Lời vừa dứt, thân thể ta liền bị ném mạnh sang một bên.
“Cút ra ngoài.”
“Dạ…”
Mặc kệ đau đớn, ta loạng choạng đứng dậy chạy về phía cửa.
Tay vừa chạm vào then gỗ, sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh lẽo:
“Đứng lại.”
Tim ta thắt lại, chậm rãi xoay người.
Ánh mắt Thịnh Hoài Cảnh lướt qua chân ta, giọng đầy chán ghét:
“Cút về, thay lại bộ quần áo lúc đầu ngươi mặc.”
Ta sững ra một chút, rồi gật đầu, lặng lẽ quay bước, theo hành lang trở lại như lúc đến.