Hắn hỏi ta, lần này, nét thư thái trên chân mày đã biến mất, thay vào đó là một sự nghiêm túc trầm lắng, hòa cùng bức tường cung cấm uy nghiêm này.
Bàn tay giấu trong tay áo của ta siết chặt thành quyền.
Ta hiểu ẩn ý của hắn.
Hắn là người trong tường!
Lần này, ta không trả lời.
Hắn dường như khẽ thở dài, rồi xoay người đi tiếp. Đi thêm chục bước nữa, phía trước chính là một cửa hông, bên ngoài là Nội vụ phủ.
Chúng ta chọn kiểu dáng bảng hiệu, ngồi trong sân uống trà chờ thợ hoàn thành.
"Từ đương gia."
"Có thần nữ."
"Ngươi có sợ cô không?"
"Là kính sợ." Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nhàn nhạt: "Điện hạ long chương phượng tư..."
Thái tử cười, nụ cười có chút ý trêu chọc. Ta kinh ngạc nhìn hắn.
"Hoa trong tường thiếu chút nét hoang dã, nhưng nếu có người cùng ngươi thưởng lãm, có thể bù đắp tiếc nuối không?"
Ta cẩn trọng giữ lấy giới hạn.
"Điện hạ, năm này qua năm khác, hoa không đổi, nhưng người khó giữ."
Ánh mắt thái tử dừng trên mặt ta một thoáng, khẽ "ừm" một tiếng: “Ngươi nói không sai."
Ta thở phào nhẹ nhõm.
"Nhà ngươi có trồng mai không?" Hắn lại hỏi.
"Mẫu thân thần thích trồng hoa cỏ, mùa đông ngoài mấy gốc mai ra, còn có sơn trà cũng nở rộ đón xuân."
Ngữ điệu của ta nhẹ nhàng hơn trước, hắn nhận ra, nhìn ta sâu một cái rồi bật cười.
Nụ cười của hắn rất ôn hòa, dường như ẩn chứa rất nhiều sự dịu dàng.
"Vậy, cô có thể đến viện của ngươi thưởng hoa không?"
Ta lại kinh ngạc. Hôm nay trước mặt hắn ta đã thất thố quá nhiều lần, tâm tư gần như bị lời nói của hắn kéo đi.
"Dĩ nhiên có thể, điện hạ đến, là vinh hạnh của gia đình thần…"
Hắn lại cắt ngang lời ta, cười nói: “Ngươi không phải người đọc sách, nhưng khẩu khí quan lại lại nói rất hay."
Ta cúi đầu, rất muốn lau mồ hôi trên trán.
"Quyết vậy đi. Lát nữa cô đích thân mang bảng hiệu đến viện của ngươi, ngươi mời cô thưởng hoa, thiết tiệc cảm tạ."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Hắn dường như không muốn nghe ta tiếp tục nói lời khách sáo, đứng dậy rời đi.
Ta đặt tay lên ngực.
Thái tử ngồi trên xe ngựa của mình, ta ngồi trên xe ngựa của ta. Hắn đi trước, ta theo sau.
Hai bên đường, pháo trúc nối liền, hỏa kế của Từ thị đã sẵn sàng với nhang thơm trong tay. Theo tiếng hô to của thái giám, khói pháo bốc lên dày đặc, tiếng nổ vang rền.
Thanh Hòa vui mừng khôn xiết: “Tiểu thư, tối nay nô tỳ đi từ đường, báo cho tổ tiên biết nhờ người mà Từ thị quang tông diệu tổ!"
Ta nhéo má nàng ấy: “Vậy thì hãy mời họ tiếp tục phù hộ ta."
Người hầu vác từng sọt đồng tiền, rải đầy phố phường, nửa kinh thành đều chúc mừng ta.
Ta xuống xe, đi giữa đám đông, đón nhận thiện ý của bọn họ, tuyên bố tiệm than của Từ thị trong ba ngày sẽ bán nửa giá, phục vụ thâu đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bách tính càng thêm hân hoan, chúc mừng không dứt.
Xe ngựa của thái tử bị đám đông vây kín, ta đoán hắn muốn tránh hiềm nghi, nên cũng không quấy rầy.
Hai khắc sau, xe dừng trước cửa nhà ta, mẫu thân ta đã thay y phục mới may cho dịp năm mới, đoan trang quý phái, dẫn người quỳ đón bảng hiệu do hoàng thượng ban tặng.
Tấm bảng vàng rực rỡ được treo lên, mẫu thân ta đưa từng túi vàng cho thái giám, bọn họ cười tươi, chúc mừng không ngớt.
Giữa tiếng pháo nổ vang trời, bỗng một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt ta.
Thanh Dương Quận chúa mặc áo đỏ nhạt, khoanh tay nhìn tấm bảng, rồi quay sang ta, nhướng mày nói: “Ngự tứ bảng hiệu? Ta tưởng hoàng thượng sẽ phong ngươi làm quan ngũ phẩm, à, ngươi là nữ thương nhân thấp hèn, không xứng với vinh dự này."
Bên cạnh nàng ta, ánh mắt Tống Dần đang lóe sáng.
"Công chúa đừng chọc ta." Ta nhướng mày thờ ơ: "Ta mà không vui, ta sẽ tát vị tiền hôn phu bội bạc của ta, mất mặt chính là các ngươi."
Sắc mặt Quận chúa trầm xuống, nàng ta quyết định quấy phá niềm vui của ta.
"Tiệc tối nay không mời ngươi, toàn là quý nhân, ngươi đi không hợp."
Ta cụp mắt định mở lời, nhưng đám đông bỗng dạt sang hai bên.
Thái tử bước đến, đứng bên cạnh ta, sắc mặt trầm tĩnh, lạnh lùng nhìn Quận chúa.
Sắc mặt nàng ta ngay lập tức tái nhợt.
10.
Thái tử hỏi quận chúa: “Ngươi và Từ đương gia không vui sao, vì chuyện gì?"
"Thái tử ca ca, ta..." Thanh âm của Thanh Dương Quận chúa run rẩy, nàng ta không nói thành lời.
Thái tử lại kiên quyết muốn nàng ta nói: “Nói đi, cô mới có thể làm chủ cho ngươi."
Mắt Quận chúa đỏ hoe.
Tống Dận bước lên hành lễ, muốn giải thích, nhưng Thái tử chỉ hơi nâng tay, Tống Dận liền phải lui về.
Quận chúa nghẹn lời. Nàng ta làm sao có thể nói rõ, chính mình là người ép ta từ hôn, lại vẫn đố kỵ ta và Tống Dận từng có tình ý mà sinh hận?
"Ngươi đã nói không rõ, vậy chính là ngươi cố tình gây sự. Từ ngày mai, cấm túc một tháng." Thái tử nói xong, phất tay áo.
Tống Dận vội vàng đuổi theo nàng ta, nhưng trước khi đi vẫn quay đầu nhìn ta và Thái tử với ánh mắt nghi hoặc.
Dân chúng xì xào bàn tán, nói về chuyện Tống Dận vứt bỏ ta để trèo cao quận chúa.
Ta cảm thấy có chút kỳ diệu.
Bởi vì Thái tử vốn là người nội liễm, theo phong cách hành sự của hắn, sẽ không ở trước mặt công chúng trách mắng quận chúa như vậy.
Nhưng hắn lại làm thế, thẳng thừng không cho Thanh Dương Quận chúa một chút thể diện nào.
Hắn cố ý bảo vệ ta.
Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta, ta vội cúi đầu, thấp giọng nói: “Bên ngoài lạnh, xin mời điện hạ vào phủ."
"Ừm."
Hắn đi trước, ta theo sau.
Mẫu thân ta đang cùng nội thị của Thái tử hỏi thăm về món ăn hắn thích, bà ấy định tự mình xuống bếp.
Chỉ thưởng hoa một chốc lát, ta liền theo Thái tử vào thư phòng của ta.
Hắn xem qua không ít tranh chữ của ta, ta vẽ không đẹp, chỉ là tiêu khiển mỗi khi tâm tình bất mãn.
Lúc ăn cơm, hắn nhất định muốn ta và mẫu thân cùng ngồi xuống.
Bầu không khí ban đầu có chút gượng gạo, nhưng hắn chủ động khen mẫu thân ta nấu ăn ngon, còn hỏi bà ấy cách chế biến món ăn, vì sao hương vị khác so với trong cung.