Mẫu thân ta liền thả lỏng, cùng hắn trò chuyện rất nhiều.
Ta ngồi bên cạnh uống trà, yên lặng lắng nghe. Bỗng nhiên ta nhớ đến mối quan hệ giữa mẫu thân ta và Tống Dận.
Tống Dận cũng rất giỏi nói chuyện, biết cách làm bà ấy vui, hắn đã từng tìm khắp thành loại sơn trà mẫu thân ta thích, còn dày công kiếm nguyên liệu làm món ăn cho bà ấy...
Nhưng mẫu thân ta lại đối với Tống Dận rất lạnh nhạt. Bà ấy luôn nói, Tống Dận làm việc có mục đích quá rõ ràng, bà ấy không thích kiểu người như vậy.
Ý nghĩ lướt qua, ta chợt nhận ra mình đang so sánh hai người, không khỏi sinh lòng phiền muộn, ta cười nói muốn đi rửa tay rồi rời khỏi phòng khách.
Gió lạnh thổi tới, ta lập tức tỉnh táo lại.
Thị vệ của Thái tử đến mời hắn hồi cung, nói là có việc cần thương nghị.
Hắn bước ra, thấy ta tránh ở hành lang, liền trầm tĩnh nhìn ta, thấp giọng nói: “Cô khiến ngươi không thoải mái sao?"
Ta rũ mắt, không nói gì.
"Ta hiểu rồi." Thanh âm Thái tử hơi khô khan, thở dài một tiếng.
Hắn đi vài bước, không quay đầu lại, chỉ nói: “Nếu Thanh Dương lại đến gây chuyện, ngươi không cần phải e dè muội ấy."
Ta khẽ đáp: “Thần nữ cung tiễn điện hạ."
"Bên ngoài lạnh, không cần tiễn!"
Hắn đi rất nhanh, dáng người thẳng tắp, sải bước mà đi. Ta nghĩ đến mỗi lần hắn đi phía trước ta, bước chân luôn chậm rãi.
"Mọi chuyện đã xong, còn nhìn gì thế?" Mẫu thân ta kéo tay ta, nghiêng đầu nhìn ta: "Giảo Giảo?"
"Sao lại không nghĩ? Giảo Giảo của mẫu thân là vô song thiên hạ, làm Thái tử phi cũng không kém ai!"
Ta bật cười.
"Nhưng đó là Thái tử phi, sau này là Hoàng hậu, mẫu thân thấy thân phận của con có xứng không?"
Mẫu thân ta lẩm bẩm vài câu, vẻ không phục, nhưng cũng không thể phản bác.
“Mẫu thân…" Ta tựa vào lòng bà ấy: "Sau này chỉ có hai mẫu tử chúng ta, chẳng phải tốt hơn sao?"
Mẫu thân ta ôm ta vào lòng, nghẹn ngào nhưng không khóc.
"Ta đều nghe con, chỉ cần con vui, mẫu thân không nói gì nữa."
Ta cười, nói một tiếng "vâng".
…
Ngày hôm sau, trong yến tiệc chúc mừng của Nội Vụ phủ, Lâm đại quan nghi hoặc cả ngày, bởi vì hôm qua Thái tử đã nhận lời đến, nhưng hôm nay lại lấy cớ bận việc mà từ chối.
Ông ta cảm thấy Thái tử không phải người thất tín, liền sinh nghi.
Vì thế ông ta sai người đi dò la, biết được Thái tử rảnh rỗi trong Đông cung, hoàn toàn không bận gì.
Hắn cố ý tránh mặt, không đến.
Ta lặng lẽ nhìn chén trà trong tay, lòng có chút hỗn loạn.
Cuối năm nhiều việc, ta không đến Nội Vụ phủ nữa, tất nhiên cũng không gặp lại Thái tử.
Tống Dận đến cửa hàng tìm ta, thăm dò quan hệ giữa ta và Thái tử, ta hờ hững đối phó.
Hắn ta bỗng nói: “Giảo Giảo, nếu nàng vào Đông cung, cùng lắm cũng chỉ là Trắc phi, mà Trắc phi cũng chỉ là thiếp!"
"Tống Dận." Ta gọi hắn ta, hắn ta khẽ giật mình, trong mắt lộ ra chút mong đợi.
Ta trầm giọng: “Cút!"
Sắc mặt hắn ta cứng đờ, giận dữ bỏ đi.
Ta day trán, lần đầu tiên cảm thấy chuyện của mình rối rắm đến vậy.
…
Thoáng chốc đến Tết Nguyên đán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những năm trước, chúng ta luôn cùng hai nhà đón năm mới, rộn ràng náo nhiệt, năm nay chỉ còn ta và mẫu thân, trong nhà khó tránh khỏi tĩnh lặng.
Đêm giao thừa, ta ngồi trong sân, nhìn đám Thanh Hoà đốt pháo hoa.
Hứa Minh Minh dẫn một người đội mũ đen vào, người nọ tháo mũ xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta.
"Dương công tử." Ta quan sát Dương Lăng, nửa năm không gặp, y đã trưởng thành hơn, người cũng gầy đi.
Y chỉ nhìn ta, sau đó chắp tay cúi người thật sâu: “Hôm đó, đã đắc tội nàng rồi!"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Không sao đâu." Ta lắc đầu: "Công tử đừng để trong lòng."
Dương Lăng cắn môi hành lễ, rồi không dám quay đầu, mà rời đi.
Ta nhìn Hứa Minh Minh, nàng ấy nhún vai: “Hắn muốn tự trách đến chết, chúng ta phải cứu mạng hắn."
"Hắn là người có tâm hồn thuần khiết."
Ta gật đầu.
"Tiếc là, hắn có một người mẫu thân quá mức yêu nhi tử." Hứa Minh Minh cười khẽ.
Chúng ta bật cười, Hứa Minh Minh khoác vai ta: “Uống vài chén nhé? Đêm nay ta cùng ngươi thức đêm."
Ta đáp: “Được."
…
Ngày 9 tháng 3, Tống Dận vào trường thi, khắp thành đều nhường đường cho thí sinh khoa cử.
Tháng 4 công bố kết quả, Tống Dận đỗ nhưng thứ hạng bình thường, nhờ quan hệ với phủ Uy Viễn hầu mà vào Hàn Lâm viện.
Dương Lăng cũng có tên trên bảng vàng, Dương phủ bận rộn lo việc chọn thê tử cho hắn.
Tháng sáu, triều đình bắt đầu tuyển Thái tử phi.
Thái hậu nhất quyết muốn gả tôn nữ cho Thái tử, còn Hoàng hậu cũng có tôn nữ.
Triều đình, sóng ngầm dậy gió.
Tống Dận và Thanh Dương Quận chúa ấn định ngày đại hôn vào tháng tám.
Ta bực bội, quyết định rời đi một thời gian.
"Ra ngoài cũng tốt."
Hứa Minh Minh ôm ta.
"Không thấy, lòng không phiền, tâm tình cũng khá hơn."
Tháng bảy, ta nhận được thư của Lâm đại quan.
Việc tuyển Thái tử phi vốn đang bế tắc, vậy mà Thái hậu bỗng nhiên nhượng bộ, không ép tôn nữ mình làm Thái tử phi nữa.
Nhưng cũng không cho tôn nữ của Hoàng hậu vào Đông cung.
Hoàng hậu đã đồng ý.
Lâm đại quan nghi ngờ Thái tử âm thầm giở thủ đoạn.
Chỉ là, hắn rốt cuộc đang nghiêng về ai, có ý giúp ai đây?
Khi đọc thư, tim ta khẽ đập nhanh.
11.
Nhưng ta không quay về kinh thành, cũng không có ý định quay lại.
Đời người ngắn ngủi, thiên hạ lại rộng lớn như vậy, có biết bao điều ta có thể làm, mà những điều ấy mang đến cho ta sự tự do hơn là chuyện tình ái.
Giữa tháng Bảy, nhân lúc trời còn chưa lạnh, ta đi qua ba hải cảng, mở ba tuyến đường biển để xuất hàng ra nước ngoài.
Một chuyến hàng mất hai tháng đi về, viên quản sự theo thuyền trở về gần như rưng rưng nước mắt kể lại rằng trà, lụa, gấm, sứ của
chúng ta bán chạy đến mức nào.
"Tận tâm vất vả rồi." Ta mỉm cười, trao cho quản sự một tờ khế ước nhà đất: "Ta đã mua cho ngươi một căn nhà ở cảng, có thể đón gia đình đến ở hoặc tự mình an cư cũng được."