Giảo Giảo Tự Nguyệt

Chương 7



"Đang nghĩ gì thế?" Dưới ánh dương cao vợi, Thái tử mỉm cười nhìn ta.

Ta vội cúi đầu: "Đang nghĩ về chuyện Hoàng thương."

Thái tử nhẹ gật đầu: "Ngươi muốn làm gì?"

"Trà, tơ, mực, gốm sứ đều có thể. Nếu là những mặt hàng khác, ta cũng có thể thử." Ta không giấu giếm. Với người thông minh như Thái tử, vòng vo sẽ chỉ phản tác dụng.

Thái tử khẽ gật đầu, thậm chí còn đích thân đưa ta đến Nội vụ phủ.

Lâm đại quan bước ra đón, cười vui vẻ.

"Cô trả người lại cho ngươi rồi." Thái tử nhìn tôi thật sâu một cái, sau đó mới xoay người rời đi.

Ta và Lâm đại quan hành lễ, đợi hắn đi xa, Lâm đại quan mới nở nụ cười hài lòng.

Ông ta vừa đi vừa nói: “Từ đương gia không cần lo lắng, ngươi là người có bản lĩnh, thái giám của ta sẽ không lấy dung mạo ngươi ra trao đổi đâu."

"Đa tạ đại nhân đề bạt." Ta thản nhiên đáp.

Thực ra, dù Lâm đại quan có định dùng mỹ nhân kế, ta cũng có cách khiến ông f từ bỏ ý định đó.

Chỉ là, trong nội đình toàn là những kẻ khôn ngoan, hôm nay ta cũng chỉ mới thấy một góc nhỏ mà thôi.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, Lâm đại quan giao cho ta việc kinh doanh gốm sứ.

Hoàng thương không phải chỉ là cung ứng, mà là tiêu thụ. Việc buôn bán gốm sứ của Nội vụ phủ sẽ do ta quản lý, hàng quý ta phải nộp tiền lên, đồng thời cũng cung ứng hàng cho nội đình.

Đây vừa là vinh dự, vừa là đường tài lộc.

Ta định ngày, chuẩn bị đi gặp Dữ Mặc Tử trước.

Trước khi xuất môn, Tống Dần chặn xe ngựa của ta trong con hẻm.

Ta vén rèm xe, lặng lẽ nhìn hắn.

"Chúc mừng nàng, toại nguyện rồi." Hắn nói.

"Cũng chúc ngươi sớm toại nguyện." Ta ra cho hiệu hắn ta tránh ra: "Trời không còn sớm, ta phải lên đường."

Nhưng Tống Dần lại đỏ mắt.

"Giảo Giảo, tim ta đau lắm, không có nàng, ta đêm đêm không ngủ được."

Ta bình thản nhìn hắn.

"Vậy thì lại thảnh thơi rồi. Cửa hàng của ta vừa nhập gạo mới, thiếu người làm, ngươi đến làm nửa ngày, sẽ không mất ngủ nữa."

Hắn sững sờ, lùi lại vài bước.

"Sao nàng có thể bình tĩnh như vậy?"

Nếu ta không bình tĩnh, có lẽ đã phải túm cổ áo ngươi tính sổ ngươi rồi.

Nhưng ta sẽ không làm vậy.

"Ngươi đã chọn con đường này, thì cứ đi tiếp đi." Ta buông rèm xuống, lật giở sổ sách, xe ngựa rời khỏi kinh thành.

Mọi chuyện đều thuận lợi.

Thực ra, ngoài tình cảm ra, tất cả mọi việc ta đều tự tin có thể làm tốt. Nếu khó khăn, ta sẽ càng cố gắng hơn.

Chỉ có tình cảm, là điều không thể khống chế.

Sau khi gặp Dữ Mặc Tử, kế tiếp là định bản vẽ, nung gốm, nhập hàng, phân phối, bán hàng...

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức ta chưa có thời gian chưa lành vết thương, mà đã đến cuối tháng Mười Một, kinh thành đón trận tuyết thứ tư.

Tuyết rơi lả tả, ta đi theo Lâm đại quan, chờ bên ngoài thư phòng của Hoàng thượng.

Hôm nay rất đặc biệt, bởi vì Tống Dần và Thanh Dương Quận chúa sẽ làm lễ tiểu định.

Ta ôm sổ sách, đầu ngón tay lạnh buốt.

"Đừng hoảng." Lâm đại quan trấn an ta: "Hoàng thượng tính tình rất tốt, ngươi chỉ cần giữ quy củ là được."

Ta gật đầu.

"Điện hạ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bỗng nhiên, xung quanh vang lên tiếng hành lễ. Ta không ngẩng đầu, vội vàng cúi xuống hành lễ theo.

Ta cứ tưởng Thái tử sẽ rời đi, nào ngờ hắn lại dừng chân trước mặt ta, gõ nhẹ lên sổ sách ta đang ôm.

"Sổ quý sao?"

"Vâng!"

Hắn cầm lên lật xem, sau đó trả lại cho ta.

Lúc trả lại, đầu ngón tay ấm áp của hắn vô tình lướt qua mu bàn tay ta.

"Làm rất tốt."

Nói xong, hắn thẳng bước đẩy cửa thư phòng.

9.

Thánh thượng quả nhiên đúng như lời của Lâm đại quan, ôn hòa thân thiện.

Ngài ấy khen ta là nữ trung Tử Cống, ta cũng tâng bốc nét bút của ngài ấy thanh tú phi phàm, có phong thái đại gia.

Những người trong cung chỉ lặng lẽ lắng nghe chúng ta khen ngợi lẫn nhau, tự nhiên cũng phụ họa theo.

"Để gốm sứ bán chạy, phẩm mạo của hàng hóa quan trọng hơn đường tiêu thụ nhiều."

Vị Uy Viễn hầu kia mỉm cười nói.

Ta chỉ thoáng liếc hắn một cái rồi cúi đầu, không đáp lời.

Nhưng thánh thượng dường như không bị ảnh hưởng, vẫn hào hứng như cũ, thậm chí còn viết ngay một bức thư pháp tặng ta.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

[Cư lợi tư nghĩa!]

Bốn chữ lớn được thánh thượng viết với nét bút mạnh mẽ, toát lên khí khái hào hiệp.

"Hay là làm thành bảng hiệu?" Thái tử cất giọng, ngữ điệu thản nhiên, dường như chỉ thuận miệng nói một câu.

Ta khẽ sững người, tim đập mạnh.

Một bức thư pháp, thường chỉ treo trong phòng chính, thể hiện vinh quang một cách hàm súc và tao nhã, phù hợp với gia đình dòng dõi thư hương.

Nhưng đối với thương nhân như ta, treo bảng hiệu trước cửa hàng phô trương thanh thế mới là đỉnh cao hãnh diện!

Thái tử đang nhân cơ hội nâng đỡ ta.

"Tuyệt!"

Thánh thượng lập tức đồng ý, đưa bức thư pháp cho Lâm đại quan, nhưng thái tử lại tiếp nhận.

"Cuối năm ông ấy bận nhiều việc, nhi thần tiện tay làm luôn."

Thánh thượng không có ý kiến, còn động viên ta vài câu. Sau đó ta lui ra ngoài.

Lâm đại quan lưu lại trong thư phòng, còn ta theo sau Thái tử đến Nội vụ phủ. Tay trái hắn cầm dù, tay phải cầm bức thư pháp, bước đi không nhanh không chậm.

Ta đi sau hắn, nhìn dấu chân in trên từng phiến đá xanh dưới trời tuyết.

Tuyết vẫn rơi, đọng trên phiến đá rồi tan, vì thế, dấu chân của Thái tử lưu lại thành từng vòng sóng nước nhạt nhòa.

"Từ đương gia."

"Có thần nữ."

"Ngươi mệt không?" Hắn hỏi ta.

"Không mệt."

Thái tử dường như khẽ cười, nhưng ta vẫn cúi đầu nhìn mũi giày của hắn.

Hắn lại đi tiếp. Hành lang rất dài, mãi chưa thấy điểm tận cùng. Ta vẫn lặng lẽ theo sau, lướt qua một bức tường đỏ loang lổ, trông thấy một nhành mai đỏ vươn ra ngoài tường, thanh tao nhưng không mất đi vẻ kiều diễm.

Đi rất lâu, ta bỗng khựng lại. Ngẩng đầu lên, lại trông thấy cành mai ban nãy.

Ta khẽ giật mình.

"Ngươi thích sao?" Thái tử hỏi, chân mày khẽ nhướng lên với nét hứng thú nhẹ nhàng.

Ta nhìn hắn, lại nhìn nhành mai, gật đầu: “Đẹp lắm."

"Hoa ngoài tường đẹp, hay hoa trong tường đẹp?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com