📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Bị trói trong hồng trần, nhân sinh khổ nạn, ta chỉ cầu một nơi tĩnh lặng để vẹn tròn tâm nguyện.”
Từ đó, ta có pháp danh mới: Quan Thanh.
Ta đã được toại nguyện, thắp cho muội muội một ngọn đèn trường minh, mỗi ngày thay dầu, tụng kinh, ở lại trong chùa hành tu.
Chùa Già Lam nằm nơi hẻo lánh, rất ít tin tức từ bên ngoài lọt vào.
Những gì ta biết, chỉ là qua đôi ba lời của khách hành hương.
Nghe nói có vị đại nhân si mê một tội thần thị thiếp, vì nàng ấy mà đại khai thủy lộ, bị chư thần liên tiếp dâng sớ hạch tội, vậy mà vẫn không hối cải.
Nghe nói có vị đại nhân suýt bị ám sát khi xuất hành, trở về liền thần trí thất thường, hạ lệnh phong tỏa toàn bộ đường sông, như thể đang tìm kiếm điều gì.
Nghe nói có vị đại nhân sắp thành hôn, nhưng lại đột nhiên bất hòa với hôn thê, muốn từ hôn, nữ phương không chịu, hai nhà rơi vào bế tắc.
Về sau, không biết hắn dùng cách gì, khiến đối phương cam tâm tình nguyện rút lui.
“Nghe bảo người mà hắn định cưới ban đầu chính là quận chúa Xương Bình đó!”
“Thì sao? Tạ đại nhân là sư phụ của tiểu hoàng đế đấy nhé, ngay cả hoàng đế cũng phải nhường ba phần.”
“Đúng là chuyện cảm động. Tỷ tỷ Quan Thanh, tỷ là người từ kinh thành tới, có nghe qua chuyện này chưa?”
Ta chăm chú lau chùi ngọn đèn trường minh trước mặt, một cô nương cùng quét dọn trong chùa vừa làm vừa thầm thì trò chuyện.
Ta chỉ mỉm cười.
“Chưa nghe bao giờ… nhưng nghe kể cũng thật là cảm động lòng người nhỉ.”