Giang Sơn Tuyết
7.
Những ngày sau đó, Tạ Diễn thỉnh thoảng sẽ đến thăm ta, nhưng phần lớn đều là lúc đêm khuya.
Mỗi lần hắn đều đến rất khẽ, chỉ cần nghe thấy tiếng đẩy cửa, ta lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Có lúc, hắn sẽ kéo chăn lại cho ta, ngồi bên giường, khẽ khàng lẩm bẩm đôi câu, đến khi trời vừa sáng là rời đi không một tiếng động.
Cũng có khi, hắn sai người mang tới nào là trâm ngọc, vòng vàng, gấm vóc quý hiếm, thậm chí cả những món đồ dân gian kỳ lạ, mới lạ nơi phố chợ.
Ngày ngày sống trong tiểu viện, thời gian như đặc quánh lại—mỗi một ngày trôi qua đều thật ngột ngạt.
Ta từng muốn hỏi hắn:
“Khi nào thì ta mới có thể đến chùa Già Lam?”
Tối hôm ấy, ta gói ghém mấy bộ y phục còn lại, định sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn một lần cho dứt khoát.
Còn những thứ hắn từng tặng—ta không mang theo thứ gì.
Thế nhưng, người tới không phải là Tạ Diễn, mà là một người khác.
“Con hồ ly tinh kia đâu? Gọi ả ra đây gặp bản quận chúa!”
Ngụy Cẩm dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào sân viện.
Thấy ta, nàng ta rõ ràng sững lại, ánh mắt hiện lên chút bất ngờ.
“Thẩm Nhược Khanh? Là ngươi?”
“Ngụy Chiêu đã bị xử trảm rồi, không ngờ ngươi vẫn còn sống.”
Giọng nàng đầy khinh miệt, đảo mắt nhìn về phía án thư, vừa thấy đống châu báu trên bàn, sắc mặt liền thay đổi.
“Thứ đồ rẻ tiền thế này mà cũng xứng dùng cùng ta sao?!”
Nàng ta như phát điên, vung tay hất toàn bộ xuống đất.
Tiếng ngọc ngà vỡ vụn vang lên giòn tan, hạt châu lăn lóc tứ phía.
“Quận chúa bớt giận, đây là Thái sư căn dặn.”
Nha hoàn mà Tạ Diễn để lại muốn đứng ra hòa giải, nhưng chưa kịp dứt lời đã bị tát thẳng mặt.
“Ngươi có tư cách gì mà mở miệng!”
Ta kéo nha hoàn ra sau lưng, đối diện với cơn thịnh nộ của Ngụy Cẩm.
Nàng ta giơ tay lên, lại bị ta giữ chặt.
“Quận chúa hà tất phải tức giận?
Mỗi người đều là thân bất do kỷ thôi.”
Nàng ta hơi sững lại, dù còn giận nhưng lại ra hiệu cho ta tiếp tục.
Ta ra hiệu đuổi sạch người trong phòng, rồi cúi người nói khẽ bên tai nàng ta:
“Nếu quận chúa bằng lòng hợp tác cùng ta làm một chuyện, ta cam đoan sau này sẽ biến mất không một dấu vết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe hết kế hoạch, nàng ta cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.
“Một lời đã định. Nhưng nếu ngươi dám trở mặt… hậu quả, ngươi biết rõ rồi đấy.”
Nói xong, nàng ta lại dẫn người rầm rộ rời đi.
Mãi đến khi nàng ta đi khuất, Tạ Diễn mới vội vàng chạy tới.
“Nàng… nàng không sao chứ?”
Hắn thở gấp, ôm lấy vai ta, nhìn ta từ trên xuống dưới như muốn chắc chắn bản thân không đến trễ.
Dù đã chườm lạnh, trên mặt nha hoàn vẫn còn hằn rõ dấu tay, đủ hiểu sự tình khi nãy kịch liệt cỡ nào.
“Nếu ngươi thật sự nghĩ cho ta, chi bằng sớm dứt khoát cho rồi.”
Ta khẽ lắc đầu, giọng thản nhiên như thở dài.
Còn một tháng nữa là đến ngày thành thân, ta nhất định phải thoát khỏi nơi này trước đó.
“Trời sắp vào đông rồi… để ta đưa nàng đi ngắm mai nhé.”
Hắn cố tình lảng sang chuyện khác.
“Ta nhớ nàng lúc nhỏ, thích nhất là mai trắng.”
Hắn khẽ cười, trong mắt là vẻ gượng gạo khó che giấu.
Ta không từ chối.
Chỉ cần có thể rời khỏi phủ một bước, cơ hội thoát thân sẽ lớn thêm một phần.
Ta báo tin cho người của Ngụy Cẩm đang ở trong phủ, bảo nàng ta chuẩn bị trước mọi thứ.
Ngày đi ngắm mai, Tạ Diễn thay một bộ y phục khác.
Làm Thái sư đã nhiều năm, hắn giờ trở nên trầm lặng và chững chạc hơn xưa, nhưng lần này, hắn lại mặc lại y phục khi còn niên thiếu.
Thân hình cao ráo, thần thái hiên ngang, chỉ cần đứng đó thôi, đã như ánh nhìn chấn động lòng người.
Gương mặt ấy, từng là gương mặt ta yêu nhất.
Trong thoáng chốc, ta khựng lại.
Hắn khoác tay ta, nắm rất chặt, như thể chỉ cần lơi ra, ta sẽ chạy trốn mất.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thời tiết này, lẽ ra mai chưa thể nở.
Thế mà không biết hắn dùng cách gì, khiến mai trắng nở rộ thành từng mảng lớn, trắng xoá như tuyết phủ.
Hắn mỉm cười:
“Nàng thích không?
Ta dẫn dòng nước ấm từ phương Nam tưới vào đất, khiến mai nở sớm hơn.”
“Công trình lớn như vậy, chỉ e là đã khiến dân chúng mệt mỏi lầm than.”
Ta cụp mắt, lời nói thờ ơ chẳng mặn chẳng nhạt.
Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu: “Chỉ cần nàng vui… vậy là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com