Bước chân hắn vội vã, dáng vẻ sốt ruột, như đang tìm người khắp nơi.
Mỗi lần hắn đến, ta đều lặng lẽ giấu đi ngọn đèn trường minh của muội muội, giả bệnh không tiếp khách, xóa sạch mọi dấu vết cho thấy mình từng tồn tại ở nơi này.
So với ngàn vạn lần dây dưa, thà dứt khoát một lần cho sạch.
Người ngoài đều nói Thái sư phát điên rồi.
Vì một thị thiếp tội thần, mà khiến bản thân ra nông nỗi ấy.
Tuổi trẻ từng nhẫn nhịn, từng nhẫn nại, từng chèo chống giữa sóng to gió lớn, con đường mây xanh mà hắn dùng nửa đời xây dựng, vậy mà nói buông liền buông.
“Nếu phương trượng có thể hé lộ chút tin tức về nàng ấy, ta nguyện dâng hết mọi quyền lực của Thái sư, từ nay ẩn danh mai tích, đời đời kiếp kiếp phụng thờ thần Phật.”
Phương trượng đứng dưới ánh tà dương, quay lưng lại với hắn, nhìn về phía tiểu viện nơi ta ở, miệng nhẹ niệm mấy chữ:
“Chúng sinh đều khổ…”
“Xin thí chủ… đừng tự dựng lao tù cho chính mình nữa.”
Đôi mắt trống rỗng của Tạ Diễn thoáng có một tia sáng.
“Nàng… còn sống không?”
Hắn như vừa nắm được một tia hy vọng cuối cùng:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Nàng sống có tốt không?”
Phương trượng lắc đầu, không nói thêm lời nào, chỉ khẽ thở dài rồi chậm rãi bước đến gõ chuông chiều.
“Phương trượng… Phương trượng!”
Hắn lảo đảo chạy theo sau, bước chân loạng choạng.
Nhưng bóng tăng nhân áo cà sa vẫn bước đi không ngoảnh lại.
Hắn ngây người đứng lại, sắc mặt tiều tụy, trong mắt như có tia m.á.u sắp trào ra.
Hắn đứng yên dưới mái đình đến tận đêm khuya, khi sương xuống dày đặc, mới chậm rãi quay về.
Từ sau hôm đó, có vẻ như Tạ Diễn đã nghĩ thông.
Hắn không hỏi thêm gì về ta nữa, chỉ đều đặn mỗi tháng đến chùa, cùng phương trượng đàm đạo kinh thư, hoặc đánh cờ một ván, lưu lại đúng bảy ngày, phảng phất dáng vẻ của người đã buông bỏ trần thế.
Một ngày nọ, khi đang dọn dẹp điện Phật, ta phát hiện trên án thờ xuất hiện một ngọn đèn trường minh mới mà trước đó chưa từng có.
Thân đèn chạm trổ rất cầu kỳ.
Hai con bướm bằng kim tuyến quấn lấy nhau, ánh lửa lay động khiến đôi cánh như rung rinh thật sự.
Ta cúi người nhìn kỹ, vừa đọc được dòng chữ trên đèn, đầu óc liền ngưng lại một khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
[Kính tế thê: Thẩm Nhược Khanh.]
Nét chữ ấy là của Tạ Diễn. Ta sẽ không bao giờ nhìn nhầm.
Nhìn ngọn đèn ấy, ta bất giác bật cười khẽ.
Giả tạo quá rồi.
Thẩm Nhược Khanh chưa từng là “thê tử” của ai cả.
Nàng ấy, từ đầu đến cuối chỉ là chính mình.
Huống chi.... trên đời này đã không còn Thẩm Nhược Khanh.
Thứ còn lại, chỉ là Quan Thanh.
Ta rút ánh nhìn lại, rời khỏi chính điện.
Trên đường quay về, ta đi ngang một mái đình, bắt gặp một người ngồi dưới bóng tối, mặt đỏ lựng, mùi rượu nồng nặc, dưới chân là cả chục vò rượu rỗng.
Hôm nay lẽ ra là ngày hắn rời chùa, chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở nơi này.
Ta giả như không thấy, lặng lẽ vòng một lối khác trở về.
“Đợi đã… đừng đi… đừng vội đi…”
Trong cơn say, hắn lảo đảo đứng dậy, suýt nữa không trụ nổi.
Gió đêm lành lạnh, quét qua mặt, ánh mắt Tạ Diễn dường như tỉnh táo hơn chút ít.
“A Khanh… là nàng sao?”
Dù còn men rượu, ánh mắt hắn vẫn mang theo một tia mong ngóng.
Ta cúi đầu bước tiếp.
“Thẩm Nhược Khanh, quay lại! Ta biết là nàng!”
Hắn lần đầu tiên mất khống chế đến vậy, không màng thể diện, gào to giữa sân.
“Ta sai rồi… thật sự sai rồi…”
Giọng hắn nghẹn ngào, nơi khoé mắt đã ngân đầy lệ.
Lệ ấy rơi xuống, rơi nặng nề, vỡ tan trên nền gạch lạnh.
Hắn không đuổi kịp ta, chỉ còn lại một sân đình trống vắng gió lùa.
“Người đâu! Thái sư say rồi, mau đưa ngài về!”
Cuối cùng bọn tùy tùng cũng tìm được hắn.
Cũng tốt.
Cứ để hắn xem mọi thứ đêm nay như một giấc mộng đi.