Giang Sơn Tuyết
6.
Tạ Diễn hơi chau mày, trầm ngâm rất lâu, như đang cân nhắc xem lời ta nói là thật hay giả.
“Chùa Già Lam cách kinh thành xa xôi, đợi khi thân thể nàng khá hơn, ta sẽ đưa nàng đi.”
“Nhưng ta không muốn ở cùng ngươi.”
Ta lặp lại lần nữa, giọng điềm đạm, không mang chút xúc động.
“Nàng đang nói linh tinh gì thế?”
Hắn mở lớn đôi mắt, rõ ràng là không dám tin.
“Ngươi giả vờ bao nhiêu năm như thế, chưa thấy mệt mỏi sao?”
Ta đem những lời năm ấy nghe được ngoài phủ họ Tạ giữa đêm tuyết rơi kể lại từng câu từng chữ.
Dù đã qua bốn năm, hồi ức ấy vẫn âm ỉ như vết thương chưa lành.
Nghe xong, hắn cụp mi mắt, khẽ mím môi, im lặng không nói.
“Những lời hôm ấy, không phải là ta cố ý.”
Giọng hắn nhỏ dần, như tiếng muỗi kêu giữa đêm.
Thật nực cười, ngay cả hắn cũng không dám chắc vào những lời mình nói ra.
Sau khi gả cho Ngụy Chiêu, đôi lúc ta từng hoài nghi, liệu có phải ta đã trách lầm Tạ Diễn.
Dù sao Ngụy Cẩm là quận chúa, nếu nàng ta xảy ra chuyện trong phủ họ Tạ, sẽ mang đến tai họa khó lường.
Nhưng sau hội đèn lồng năm ấy, ta cuối cùng cũng hiểu được mình đã ảo tưởng đến mức nào.
Khi ấy ta được giao đến tửu lâu đón Ngụy Chiêu đang say mèm, lại vô tình thấy được hắn cùng Ngụy Cẩm ngồi bên nhau trên lầu hai.
Ngụy Cẩm khoác tay hắn, mặt mày rạng rỡ, tựa như đôi ngọc lứa vừa, xứng đôi vừa lứa đến chói mắt.
Khi nàng ta bị mèo con cào rách tay, phản ứng đầu tiên của hắn là rút chiếc khăn tay trong ống tay áo.
Khăn ấy thêu đôi bướm, do giặt nhiều nên hơi bạc màu, kiểu dáng là của mấy năm về trước.
Ta liếc qua đã nhận ra đó là khăn tay của ta.
“A Khanh, yên tâm, ta nhất định sẽ giữ kỹ.”
Hắn né tránh bàn tay ta, mắt ánh lên ý cười khó giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ta chỉ cần khăn tay của nàng.
Dù người khác lấy lụa phỉ thúy, sa y mỏng như khói đổi cũng không đổi.”
Không ngờ, từng ấy năm rồi mà hắn vẫn còn giữ.
“Chàng sao trước giờ chưa từng dùng chiếc khăn này?”
Ngụy Cẩm nghi hoặc hỏi.
“À… khăn của ta nhiều, có lẽ nàng không nhớ rõ.”
Hắn khựng lại một thoáng, rồi tìm cớ lấp liếm.
“Ta từng tặng chàng nhiều khăn tay rồi, cái này thôi bỏ đi, ta đưa chàng cái mới.”
Chiếc khăn thêu bướm bị ném xuống đất, lập tức bị giẫm đến bẩn thỉu lấm lem.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Hắn vẫn cúi đầu băng bó cho nàng ta, như thể chẳng nhìn thấy gì.
Hai người họ dần rời đi, thân ảnh khuất dần khỏi tầm mắt.
Ta cũng thu hồi ánh nhìn, và cùng với đó là cả trái tim suýt chút nữa đã rung lên lần nữa.
Ánh sáng thuở thiếu thời từng rọi vào đời ta, từ lâu đã lụi tắt.
Hắn nắm lấy tay áo ta, ép ta nhìn vào mắt hắn.
“Nàng ấy quấn lấy ta, ta không có cách nào khác, cũng không thể để nàng ấy xảy ra chuyện, đúng không?”
Trong đôi mắt vốn tĩnh lặng như hồ sâu ấy, thoáng hiện chút bối rối.
“Vậy còn hôn sự sắp tới thì sao? Ngươi định giải thích thế nào đây?”
Hắn buông tay ta:
“Nàng đã là thê tử của Ngụy Chiêu, còn nàng ấy… đã đợi ta bao nhiêu năm…”
Tạ Diễn đã giúp tân đế đăng cơ, quyền khuynh triều chính, làm gì có ai đủ sức ép hắn thành thân?
“Muốn hưởng hạnh phúc cùng lúc với hai người, Tạ đại nhân, ngươi có thấy bản thân quá tham lam không?”
Chuyện đã qua thì cũng qua rồi. Ta với hắn cuối cùng cũng chẳng thể quay về như trước nữa.
Hắn cúi đầu, ta không chắc mình có nhìn nhầm hay không, nhưng lại thấy được trong mắt hắn có một tia cay đắng.
“Đêm đã khuya… nàng nghỉ ngơi đi. Ngày mai, ta sẽ lại đến thăm.”
Hắn rời đi, sống lưng hơi khom, bóng lưng phủ một tầng cô quạnh.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com