Ta lảo đảo đứng lên, không thể tiếp tục nhìn thêm nữa.
Tuyết rơi dày đặc hơn.
Trên đường quay về, ta đã nghĩ thông rồi.
Gả cho Ngụy Chiêu hay gả cho Tạ Diễn, thực ra chẳng có gì khác biệt cả.
Tất cả yêu thương đều hóa thành uất hận và ghê tởm.
Ta đốt hết những bài thơ hắn viết cho ta, những món quà hắn từng tặng, cả những bức tranh ta và hắn cùng vẽ.
Cái gì mà thanh mai trúc mã, cái gì mà thuở nhỏ vô ưu, cái gì mà từng tranh luận sách vở, từng đổ cả trà mà cười… hắn thích cùng ai trải qua thì cứ cùng người ấy mà qua đi.
“Cô nương, thuốc Thái sư dặn đã sắc xong.”
“Cứ để đó, lát ta uống.”
“Cô nương…”
Tỳ nữ còn định khuyên nữa, mặt có phần khó xử.
Ta cầm lấy chén thuốc, vị đắng lan khắp đầu lưỡi, chát đến tận tim.
Căn bệnh trong tim ta, bao năm nay âm ỉ, nào phải vài thang thuốc là có thể chữa khỏi?
Đến khi trong chén không còn giọt nào, nàng mới dọn dẹp bàn rồi lặng lẽ lui xuống.
Trời đã khuya. Cửa gỗ bị đẩy ra, là hắn—Tạ Diễn—trở về.
Ta không sao ngủ được, đang ngồi tựa bàn nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt hắn.
“Giờ này còn chưa ngủ?”
Sắc mặt hắn hiếm khi dịu lại như thế.
Hắn đi đến cạnh ta, đưa tay định vuốt tóc ta, khoé môi còn mang ý cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Uống thuốc đúng giờ, nếu lúc nào cũng ngoan thế này thì tốt.”
Ta nghiêng đầu tránh né bàn tay hắn.
“Còn giận ta chuyện hôn sự với Ngụy Cẩm à?”
Hắn không giận, ngược lại còn bật cười.
“Ngụy Chiêu trước lúc c.h.ế.c có nói, là hắn ép buộc nàng.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Cho nên, ta đã tha thứ cho nàng.”
Hắn nói đầy chắc chắn, như thể người phản bội là ta chứ không phải hắn.
“Hôn sự giữa ta và Ngụy Cẩm không thay đổi.
Nhưng nể tình xưa, nàng có thể tạm ở ngoài phủ, đợi sinh con xong, ta sẽ nâng nàng lên làm trắc thất.”
“Thật là… phúc khí lớn quá nhỉ.”
Ta nghe mà buồn cười.
“Ta không muốn ở lại đây.
“Ta muốn đến chùa Già Lam, thắp đèn trường minh cho muội muội, cả đời không tắt.”
Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, rồi lập tức thu lại:
“Thẩm Hoan? Nó… mất rồi sao? Mất khi nào?”
Muội muội ta mất vào năm thứ hai sau khi ta gả cho Ngụy Chiêu.
Ta từng nghĩ sự hy sinh và nhún nhường của mình có thể bảo vệ được con bé, nhưng rốt cuộc chỉ là ảo tưởng.
Thẩm gia chẳng coi trọng con bé, ngoài vài đơn thuốc cầm chừng, họ không muốn lãng phí thêm bất cứ thứ gì.
Năm ấy sốt rét hoành hành, con bé không chống nổi, đã ra đi.
Nghe đám hạ nhân bảo, lúc đi, con bé rất bình thản, chẳng đau đớn gì, cứ như đang ngủ vậy.
Ta từng gặp nó lần cuối.
Quả nhiên như lời họ nói, nằm đó, tĩnh lặng như một búp bê sứ xinh đẹp.
Lúc ấy, không biết con bé đang nghĩ gì nhỉ?
Chắc là đang mong, chị sẽ về kịp, phải không?
Nó sợ bóng tối, ban đêm luôn muốn ôm ta mới yên giấc.
Khi thay xiêm y cho muội, ta mới phát hiện trong lòng nó ôm chặt một con người gỗ nhỏ.
Là con rối ta từng khắc cho nó, mặt sau còn có khắc tên ta.
Ta muốn thắp cho nó một ngọn đèn.
Soi đường cho con bé quay về.
Như vậy, nó sẽ không sợ đi lạc, cũng không lo bị lạc mất ta nữa.