Một tháng trước khi đại hôn, Ngụy Chiêu – thế tử phủ Trấn Quốc – tới tìm phụ thân, nói muốn nạp ta làm thiếp.
Hôn kỳ đã gần kề, dù biết trở mặt lúc này sẽ khiến Thẩm gia mang tiếng xấu, nhưng trước lợi ích mà Ngụy Chiêu đưa ra, phụ thân vẫn xiêu lòng.
“Phủ Trấn Quốc là thế gia vọng tộc, được thế tử để mắt tới đã là phúc phần của ngươi rồi, còn không biết điều gì nữa?”
Dưới ánh nến, khuôn mặt kế mẫu chìm trong bóng tối lạnh lẽo.
“Huống hồ muội muội ốm yếu kia của ngươi còn phải dựa vào tiền nhà để sống, sâm quý lộc nhung ba ngày hai bữa, ngươi tưởng bạc tiền là gió thổi tới chắc?”
“Nhốt nó vào từ đường, nghĩ thông rồi hẵng thả ra.
Trong thời gian đó, cấm ai đưa nước đưa cơm.”
Phụ thân bị làm phiền đến chán nản, lạnh giọng ra lệnh.
Ta bị ép quỳ trong bóng tối của từ đường, đến khi sức cùng lực kiệt mà ngất đi, vẫn còn nghe văng vẳng bên tai một câu quen thuộc:
“Đừng ngủ ở đây.”
Rõ ràng đã ba bốn ngày không được ăn uống, vậy mà ta lại không hiểu sức lực từ đâu mà bật dậy đẩy bọn họ ra, vùng chạy ra ngoài.
Sau lưng là tiếng người đuổi theo loạn cả một vùng, nhưng trong lòng ta khi ấy chỉ có duy nhất một ý niệm—ta phải tìm được hắn.
Chỉ cần có hắn, mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Ta không dám quay đầu, mãi đến khi tiếng chân phía sau dần lặng đi, ta mới dám thở phào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một mình lê bước giữa trời tuyết, áo khoác mỏng manh chẳng đủ chống lạnh, tay chân ta đã tê cứng tự lúc nào.
Gắng gượng chút hơi tàn còn sót lại, ta đến được trước phủ họ Tạ.
Trong phủ hỗn loạn, chẳng ai để ý đến sự có mặt của ta.
“A Cẩm, muội xuống trước đi!”
Giọng hắn vang lên, gấp gáp đến lạ.
Một cô gái mặc y phục màu đào đang đứng trên ghế, phía trước là dải lụa trắng đung đưa.
“Chuyện tới nước này rồi, ngươi còn chưa giải quyết xong?
“Ta mặc kệ! Nếu ngươi muốn cưới nàng ta, ta tuyệt đối không đồng ý!”
Qua lớp cửa sổ, mặt nàng ấy mờ mờ không rõ, nhưng chỉ cần nghe giọng, ta vẫn nhận ra.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Là Ngụy Cẩm—người từng hỏi ta là ai vào cái ngày cùng nhau thả diều thuở bé.
Thì ra bấy lâu nay nàng ấy luôn che giấu thân phận, ta vẫn tưởng nàng cũng là dòng dõi thất thế.
Không ngờ... lại là một vị quận chúa.
“Ta cưới nàng ấy chỉ là bất đắc dĩ.
Nàng ấy thân cô thế cô, không nơi nương tựa, cưới vào rồi chẳng phải cũng chỉ biết nghe lời ta?
“Đợi thời cơ thích hợp, muội làm chính thê, nàng ấy làm trắc thất, chắc chắn nàng ấy sẽ không dám có lời oán thán nào.”