Giang Sơn Tuyết

Chương 4



Ký ức ngày ấy, tiếng cười nói rộn ràng bên bàn tiệc… cuối cùng lại trở thành cảnh tương tàn gặp nhau đỏ mắt.

Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống má, ta mở mắt, Tạ Diễn chẳng biết đã rời đi từ bao giờ.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta ngồi dậy, thất thần nhìn vào màn trướng, may mà hắn không thấy được dáng vẻ ta lúc này.

Một lúc lâu sau, ta muốn ra ngoài đi dạo, nhưng ngay tại cửa thì chạm mặt Tạ Diễn.

Trên tay hắn là một bát thuốc đen sì. 

Thấy ta tỉnh lại, ánh mắt thoáng chấn động, rồi lại lập tức trở nên lạnh lùng như cũ.

“Nàng định đi đâu?”

“Trong phủ đầy tai mắt, ngoài phủ binh lính dày đặc, ta có thể đi đâu được nữa?” 

Ta hỏi ngược lại.

Đám a hoàn quét tước, kẻ gánh hàng chuyển vật tư, có ai là không phải người của hắn? 

Bày binh bố trận thế này, chỉ để canh chừng ta thôi chứ gì?

Hắn chần chừ, dường như còn muốn nói điều gì đó.

“Khuyên nàng sớm dẹp bỏ suy nghĩ kia đi. Ngụy Chiêu… sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.c.”

Ngụy Chiêu có c.h.ế.c cũng chẳng sao, ta còn cầu mà chẳng được.

Một kẻ như hắn, vợ bé thành đàn, hoang dâm vô độ, lại vô cùng ích kỷ.

Nếu phải liệt kê người mà ta muốn g.i.ế.c nhất trên đời này, Ngụy Chiêu chắc chắn đứng đầu danh sách.

Năm xưa ta gả vào phủ Trấn Quốc Công, hoàn toàn không phải do ta tình nguyện.

Ngụy Chiêu nhìn trúng ta, kế mẫu lại dùng tính mạng muội muội ra uy, ta đành cúi đầu chấp nhận.

Nghĩ lại thì cũng tốt, nếu không nhờ vậy, ta còn chẳng hay mình đã bị Tạ Diễn lừa dối bao nhiêu năm trời.

“Ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi.” Ta khẽ chau mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cứ như chạm trúng vảy ngược của hắn, Tạ Diễn đột ngột siết lấy cổ tay ta, đè ta vào góc tường, cả người áp sát.

Thuốc đổ lên da, bỏng rát khó chịu, nhưng hắn dường như chẳng hề hay biết.

“Thẩm Nhược Khanh, cả đời này, đừng mong thoát khỏi ta.”

Lòng bàn tay hắn lướt nhẹ qua gò má ta, mang theo sự chiếm hữu sâu kín, giọng nói khàn đặc:

“Còn nhớ ngày nàng bỏ trốn không?

“Nàng nói: Tạ Diễn, từ nay về sau, ta với ngươi, đoạn tuyệt quan hệ.

“Trước mặt bao nhiêu người, nàng bước lên kiệu của Ngụy Chiêu – đó là kiệu của thị thiếp, nàng biết rõ điều đó.

“Huống chi… Ngụy Chiêu với Tạ gia ta còn có thù xưa oán cũ, những điều ấy nàng đều biết…”

Nụ hôn rơi xuống, mang theo sự trừng phạt đầy cưỡng bức. Chẳng mấy chốc, vị tanh của m.á.u lan khắp khoang miệng.

“Vì sao… lại đối xử với ta như vậy…”

4.

Ta ra sức giãy giụa, để mặc móng tay cào rách lưng hắn thành từng vệt m.á.u dài, nhưng động tác của hắn chẳng hề dừng lại dù chỉ một khắc.

Ngược lại, càng thêm gấp gáp, thô bạo, như thể muốn đánh chiếm cả tòa thành, không chừa một tấc đất nào.

Cuối cùng, ta cũng buông xuôi, không phản kháng nữa.

Khi mọi chuyện kết thúc, không gian im ắng đến đáng sợ.

“Đại nhân, quận chúa Xương Bình mời ngài cùng chuẩn bị lễ vật cho hôn lễ. 

Xe ngựa đã đợi sẵn ngoài phủ hồi lâu rồi ạ.”

Ngoài cửa, giọng tiểu đồng truyền lời đầy dè dặt, như thể đã chờ từ lâu.

Hắn chỉnh lại y phục, cài xong áo quan, chỉ để lại một câu: “Nhớ uống thuốc.” rồi bỏ đi.

Thật nực cười. Đến tận lúc này, hắn còn hỏi ta vì sao ư?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com