Giang Sơn Tuyết

Chương 11



10.

Năm Hy Ninh thứ tư, Thiếu đế đoạt quyền, những ngày Tạ Diễn nắm giữ triều chính chính thức chấm dứt.

Khi những chức vụ trên vai không còn, tựa chim lồng được về rừng, hắn đến chùa Già Lam ngày càng nhiều hơn.

Một ấm trà nguội, một bức tranh cuộn, ngồi nghe tiếng mưa lất phất ngoài hiên, hắn có thể ngồi yên lặng cả ngày như thế.

“Thái sư đúng là người kỳ lạ. Ngồi đối diện một bức họa mà cả ngày không nhúc nhích.”

“À đúng rồi, các người từng thấy bức họa đó chưa? 

Tạ đại nhân giấu kỹ lắm, lần trước có người quét dọn vô tình chạm phải, kết quả là.....”

“Nghe nói trong tranh là một nữ tử… trông cứ thấy quen quen… mà chẳng nhớ đã gặp ở đâu…”

Ta lặng lẽ châm thêm dầu cho đèn trường minh, ánh lửa lay động như chiếu rọi về những năm tháng xa xôi.

Trong khoảnh khắc nhập nhòa, ta thấy gương mặt thuở thiếu thời của chính mình.

“A Khanh, trong kinh thành, các cô nương đều thích vẽ hoa mai bên khoé mắt, để ta vẽ cho nàng một đóa nhé.”

Tạ Diễn nâng bút, thấm chút phấn hồng, nhẹ nhàng vẽ lên đuôi mắt ta một cánh mai.

Đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng, thấp thoáng có bóng hình của ta trong ấy.

Nụ cười thiếu niên khi ấy nhẹ nhàng như gió xuân trăng sáng: 

“Quả là rất hợp với nàng.”

Ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chan chứa tình ý kia.

“Nếu sau này, dung nhan phai tàn thì sao?”

Hắn ngẩn ra một chút, rồi bật cười lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Vậy thì ta cũng đã thành ông lão rồi. 

Nàng đi đâu, ta theo đó, không gì có thể chia rẽ được chúng ta.”

Cười xong, hắn trở lại nghiêm túc, lấy giấy vẽ ra.

Chẳng bao lâu, hình bóng ta đã hiện lên trên mặt giấy.

Tạ Diễn cúi đầu, hàng mi dài in bóng xuống gò má.

“Dẫu không thể ngăn được thời gian trôi đi thì ít ra, ta có thể giữ lại khoảnh khắc này mãi mãi.”

Mãi mãi....

Ta đứng sau vách tường, nhìn hắn ngồi lặng lẽ bên án thư.

Chỉ cách nhau một bức tường, nhưng cả đời này không thể gặp lại nữa.

----

Năm Hy Ninh thứ sáu, ta hai mươi lăm tuổi.

Đáng lẽ là độ tuổi đẹp nhất của đời người, nhưng ta lại rõ ràng cảm nhận được... ngày tháng của ta chẳng còn bao lâu.

Không sao cả, những chuyện ta muốn làm đều đã hoàn thành rồi.

Lần cuối cùng thêm dầu vào đèn trường minh cho muội muội, ta trở về phòng, nằm xuống chiếc giường gỗ, chìm dần vào giấc ngủ m.ô.n.g lung.

Hôm ấy, mưa rơi rất to, mưa dưới chân núi chùa Già Lam chẳng khác gì trút nước.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Mưa xối xả, như thể có rất nhiều điều muốn nói với nhân gian.

Chỉ là trên thế gian này...

Ngay cả Quan Thanh… cũng không còn nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com