Sinh - lão - bệnh - tử, vốn là lẽ thường của kiếp người.
Ở chùa Già Lam có người qua đời, cũng chẳng phải chuyện hiếm.
Trước đây, Tạ Diễn chưa bao giờ quan tâm đến những việc như vậy.
Hôm ấy, hắn đang tránh mưa dưới hiên chùa, cùng phương trượng đánh cờ.
Một tiểu cô nương òa khóc chạy vào, hấp tấp nói gì đó với phương trượng, hình như lại có người vừa tạ thế.
“Xin nén bi thương.”
Không khí trở nên trầm mặc, Tạ Diễn nhất thời không biết nên an ủi ra sao.
Phương trượng đứng dậy, nhìn hắn, khẽ thở dài một tiếng.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Có lẽ… ngài nên đi gặp nàng một lần.”
Đầu óc hắn như bị màn sương che phủ, mọi suy nghĩ đều bị kéo chậm lại, cả thế giới trước mắt cũng bị đẩy lùi về nơi xa thẳm vô cùng.
Tim hắn khẽ hụt một nhịp.
Không hiểu là may mắn hay bất hạnh—cuối cùng, hắn cũng đã kịp gặp nàng lần cuối cùng.
Thiếu nữ ấy nằm lặng trong cỗ quan tài gỗ, mắt khép hờ, dáng vẻ chẳng khác gì khi còn sống.
Mọi sức lực trong hắn phút chốc bị rút sạch.
“Không thể nào… là lừa ta… nhất định là đang gạt ta…”
Hắn run rẩy môi, đôi mắt vốn cao ngạo giờ đây chỉ còn lại tuyệt vọng.
“Thẩm Nhược Khanh… tỉnh lại đi, ta tới đón nàng về nhà rồi…”
Chân mềm nhũn, hắn ngã quỵ ngay bên cạnh quan tài.
“Đừng ngủ nữa mà...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Âm thanh nghẹn ngào dâng từ cổ họng, nước mắt tuôn trào ướt đẫm vạt áo.
Bóng người vốn gầy gò nay càng thêm tiều tụy.
Tạ Diễn ôm chặt lấy quan tài, như muốn hòa nàng vào m.á.u thịt của chính mình.
Hắn cứ gọi tên nàng lặp đi lặp lại—một giọng gọi không còn hồi đáp.
Sau này, Tạ Diễn sống luôn tại chùa Già Lam.
Khi phương trượng đời trước viên tịch, hắn kế nhiệm vị trí ấy.
Ngày ngày lễ Phật tụng kinh, thay dầu cho hai ngọn đèn trường minh—một thói quen đã thành toàn bộ cuộc đời còn lại của hắn.
Không ai ngờ được, lão tăng áo vải trước mắt, người sống nhạt như nước, điềm tĩnh như gió — lại từng là danh thần một thời khuynh đảo triều chính, nhập triều không cần quỳ, được thiên tử đích thân ban danh xưng: Thái sư Tạ Diễn.
“Thấm thoắt cũng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ…”
Lại một năm mới đến.
Tuyết lất phất rơi, trắng xoá cả một vùng núi.
Tạ Diễn chống gậy, từng bước từng bước đi đến gốc cây mai trắng, nheo mắt nhìn về phía xa, dõi theo thế giới chìm trong màu bạc.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn như thấy có một đôi thiếu niên đang đu dây dưới tán mai.
Thiếu niên đứng phía sau, khẽ đẩy lưng thiếu nữ, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vang vọng cả núi rừng.
“A Khanh, sau này chúng ta thành thân rồi, sẽ làm một chiếc xích đu như thế trong sân, được không?”
“A Khanh? A Khanh?”
Thiếu nữ không đáp, chỉ quay mặt đi, im lặng.
Nàng chỉ lặng lẽ nhìn về phía xa—nơi tuyết đang rơi trắng xoá cả một trời.