Ta thật sự vỗ nhẹ lên môi hắn, uốn éo người không cho hắn ôm:
"Thích trêu ta lắm sao, ngày nào cũng chỉ biết trêu ta, gần đây ta liên tục gặp ác mộng mà chàng cũng không biết, chỉ lo mình vui vẻ."
Hắn ôm ta thật chặt, ghé tai hỏi: "Mơ thấy gì vậy."
Ta im lặng một lúc, thì thầm: "Dương Oánh Oánh, đêm nào cũng vào mộng tìm ta, nàng ta thật đáng sợ, thất khiếu chảy máu, muốn ta đền mạng..."
Ta không kìm được lại thút thít.
Thẩm Phù Xuyên vỗ nhẹ lưng ta, không mấy để tâm, cười mắng ta nhát gan.
Hắn tháo bùa hộ mệnh trên thắt lưng đeo cho ta, véo mũi ta: "Lần sau nàng ta lại tìm nàng, nàng cứ nói với nàng ta, người muốn lấy mạng nàng ta là ta, Thẩm Phù Xuyên, muốn đòi mạng thì đừng tìm nhầm người."
18.
Ngày ta và Thẩm Phù Xuyên thành hôn, hắn tìm cho ta một vọng tộc trăm năm đưa ta xuất giá.
Hắn rất tốt với ta, chu đáo mọi mặt, cẩn thận tỉ mỉ.
Ta cài chiếc trâm ngọc định tình vào tóc, trang nương đè tay ta lại: "Như vậy sẽ không hài hòa đâu."
Ta nhìn người trong gương, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. "Ta muốn cài nó."
Ta muốn cài nó mãi mãi, nếu không ta sợ mình sẽ quên, quên mất ta thực sự là ai.
Thẩm Phù Xuyên đến đón dâu.
Hắn nắm đầu bên kia của dải lụa đỏ, khẽ nói với ta: "Thái tử đỏ mắt như muốn xé xác bổn công vậy."
Tim ta khẽ run lên, mong Lý Cẩn đừng làm điều gì hoang đường.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, đi được nửa đường, hắn ta thật sự dám chặn kiệu giữa đường.
Ta ngồi trong kiệu, nghe thấy có người rút kiếm.
"Quốc công đại nhân, ngươi dám chĩa kiếm vào cô? Ai cho lá gan đó!"
Một tiếng này của Lý Cẩn rất có uy của trữ quân.
Thẩm Phù Xuyên cười lạnh nhạt: "Điện hạ, ta nhất định phải lấy Dung Nguyệt, hôm nay đừng nói là ngươi, dù là Thiên vương Lão tử đến đây, đến một người ta g.i.ế.c một người, đến hai người ta c.h.é.m một đôi! Chỉ mong điện hạ giữ lễ, đừng khiến mọi người mất mặt."
Bên ngoài hai người rơi vào thế giằng co, ta thở dài, lên tiếng: "Quốc công gia, nếu điện hạ có việc quan trọng cần nói, để hắn ta nói đi."
Ta không tiện ra ngoài, Lý Cẩn liền vén màn thò đầu vào:
"Dung Nguyệt, bây giờ vẫn còn kịp, đừng lấy người khác, cô đưa nàng đi được không? Chúng ta rời khỏi nơi này, không để ai làm phiền nữa..."
Rời đi?
Làm sao rời đi?
Không phải hắn ta cho rằng Thánh thượng sẽ cho phép hắn ta còn sống mà rời khỏi kinh thành đấy chứ?
Ta giơ tay tát hắn ta một cái, lạnh lùng hỏi: "Tỉnh chưa?"
Hắn ta nghiến chặt hàm nhìn ta, trầm giọng hỏi: "Nàng nhất định phải sống mệt mỏi như vậy sao?"
Ta mắng: "Đã tỉnh thì cút ra ngoài."
Chút sóng gió này không ảnh hưởng đến hôn lễ.
Đêm xuống, Thẩm Phù Xuyên mang theo chút men say vén khăn trùm đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn tựa lên gối đầu, cúi người ngắm nhìn ta thật kỹ.
"Đẹp quá. Không uổng công ta kiềm chế cả đời, lại sa vào nàng."