Gặp Nhau Không Vướng Bận

Chương 13



Người vốn anh tuấn vô cùng giờ tiều tụy không ra hình dạng, nhìn như một con diễm quỷ.

Một đêm nọ, ta mở mắt thấy hắn ngồi bên giường, tay đang nắm hờ trên cổ ta, chỉ cần hắn muốn là có thể lấy mạng ta.

Nhưng hắn nhìn ta, cười rất dịu dàng:

"Có phải sợ không?"

Ta không lên tiếng, hắn liền chuyển ánh mắt xuống bụng ta.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng ta, như oán như than:

"Phải đợi bao lâu vật nhỏ này mới có thể cử động đây? Ta có còn đợi kịp không..."

Ta từ từ nắm tay hắn, chống người dậy hỏi hắn, có phải có chuyện gì xảy ra không.

Hắn nhìn ta chằm chằm, một lúc sau cười khẽ, chỉ đáp: "Về sau ta sẽ ngủ ở thư phòng, gần đây tâm thần hoảng hốt, ta sợ làm tổn thương hai mẹ con nàng."

Sau đó, quả thật hắn không còn ngủ chung với ta nữa.

20.

Đôi khi một vở kịch, khi bắt đầu thường là kinh thiên động địa, khi kết thúc lại thường lặng lẽ không một tiếng động.

Dùng để miêu tả ta và Thẩm Phù Xuyên, rất đúng.

Ngày Dương Tướng quân bị tra xét, ta hóa trang thành một tiểu thái giám, đi theo bên cạnh Lý Cẩn, đứng trong thư phòng của sơn trang tránh nóng xem kịch.

Thẩm vấn vừa mới tiến hành được nửa chừng, đột nhiên vài tên thị vệ dẫn một nữ tử xõa tóc, mặt đầy m.á.u vào, nhìn kỹ, chính là Dương Oánh Oánh đã chết.

Lúc trước ta phong huyệt cho nàng ta, lại để Lý Cẩn liên lạc với Dương Tướng quân, tạo ra cảnh giả c.h.ế.t của nàng ta để lấy được lòng tin của Thẩm Phù Xuyên, chỉ là vì thời khắc hôm nay.

"Thẩm Phù Xuyên, ta đã nói, ta nhất định phải bắt ngươi đền mạng!"

Nàng ta chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo, Thẩm Phù Xuyên đã đột nhiên sụp đổ.

Hắn thở hổn hển, dùng sức lắc đầu, như thể không phân biệt được giữa mơ và thực.

"Không phải ta, ta chỉ là tuân lệnh hành sự, ngươi muốn người đền mạng, đừng tìm ta, càng không được tìm vợ con ta!"

Tim ta đột nhiên co lại, đến mức rất đau, không ngờ vào lúc này hắn vẫn còn lo lắng cho ta.

Thật buồn cười làm sao.

Hắn sớm đã nghi ngờ ta, nhưng hắn không đủ tàn nhẫn để ra tay với ta.

Hắn tưởng đổ một bát thuốc thì có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đáng tiếc là bát thuốc bổ đó thực sự chỉ là một bát thuốc bổ.

Những loại thuốc phá hủy thần chí đều được ta bỏ vào quả táo đỏ ngọt mà hắn vẫn thích ăn, không màu không mùi, không ai có thể phát hiện.

Ta lẽ ra phải vui mừng, tính toán nhẫn nhịn suốt một năm trời, cuối cùng đã đến ngày hôm nay.

Nhưng miệng hắn vẫn không ngừng hô: "Không được làm hại vợ con ta! Ngươi là ác quỷ, ác quỷ!"

Ta không kìm chế được bước một bước về phía hắn, Lý Cẩn nắm chặt cánh tay ta, mắng: "Tỉnh táo một chút!"

Toàn thân ta run rẩy, nhìn Thẩm Phù Xuyên rút trâm cài trên đầu đ.â.m về phía Dương Oánh Oánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi hắn bị người ta đè xuống đất, miệng vẫn còn hô to: "Hoàng mệnh khó trái! Hoàng mệnh khó trái!"

Thánh thượng sắc mặt tái xanh, theo lời Thẩm Phù Xuyên, chính là Thánh thượng đã ra lệnh cho hắn mưu hại cốt nhục của lão thần trụ cột.

Trước có một Dương Oánh Oánh, thì sau sẽ có vô số Dương Oánh Oánh khác.

Trong lúc nhất thời, trong lòng các đại thần đầy nghi hoặc khó giải, một số chuyện phiền lòng trong nhà mình, có phải cũng có bàn tay của Thánh thượng?

Hoàng quyền vào giây phút này đang phải đối mặt với thử thách chưa từng có.

"Nói bậy! Thẩm Quốc công điên rồi! Người đâu, áp giải hắn xuống! Xử tử!"

Một khi bị áp giải, tám phần Thẩm Phù Xuyên sẽ không sống nổi.

Ta nhìn hắn bị người ta lôi ra khỏi thư phòng, tinh thần hắn vô tình tỉnh táo, hắn kêu lên: "Tất cả sai lầm đều do một mình thần làm, xin Thánh thượng đừng liên lụy đến cha mẹ vợ con của thần..."

Có vẻ hắn đã nhìn thấy ta, còn cười với ta, cười bảo: "Đừng sợ."

...

Sau một hồi im lặng, Thánh thượng lên tiếng: "Tiếp tục đi, vừa rồi thẩm vấn đến đâu rồi?"

Thẩm Phù Xuyên quả thật muốn mạng của Dương Oánh Oánh, vậy thì chuyện Dương Lão Tướng quân thông đồng với địch mưu phản mà hắn vẫn điều tra, có phải cũng là mưu hại không?

Nhưng nói cho cùng, hắn chỉ là một thanh đao sắc bén trong tay Thánh thượng, tuy sắc bén, nhưng muốn đánh ai g.i.ế.c ai vẫn phải xem người nắm chuôi dao.

Không khí rơi vào sự im lặng kỳ quái, khoảng im lặng này là sự đọ sức giữa quân thần, cuồn cuộn sóng ngầm.

Một lúc sau, Thánh thượng dịu lại.

Ông ta bước xuống bảo tọa, đến trước mặt Dương Tướng quân, giơ tay đỡ hờ:

"Dương Tướng quân mau đứng lên, là trẫm hồ đồ rồi, Tướng quân một lòng trung thành với đất nước, làm sao có thể thông đồng với giặc, Thẩm Quốc công gan to thật, dám lừa dối trẫm, suýt nữa gây ra sai lầm lớn."

Dương Tướng quân lại không chịu đứng dậy, ông ta quỳ trên mặt đất mạnh mẽ dập hai cái đầu, nghiến răng nói: "Thánh thượng nên an hưởng tuổi già, việc triều đình, cũng nên để Thái tử điện hạ lo liệu rồi."

"Ăn nói ngông cuồng, ngươi, ngươi có ý gì!" Thánh thượng run rẩy ngón tay, mắt nhìn phản ứng của người xung quanh.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Quần thần cụp mắt, không còn ai tiếp lời ông ta.

Ai sẵn lòng vì một người đa nghi nặng mà bán mạng? Lo lắng hết lòng, còn phải ăn bữa hôm lo bữa mai.

Hôm nay là Dương Tướng quân, ngày mai rất có thể là ngươi, là ta, là bất kỳ thần tử nào trong triều.

Tuy nói quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nhưng còn ai thực sự cam tâm tình nguyện chứ?

Có lẽ, chỉ có Thẩm Phù Xuyên mà thôi.

Ta mơ hồ nhớ lời lão thái quân, nói rằng người quá trung thành thường là người ngu ngốc.

Mỗi lần bà ấy nhìn thấy Thẩm Phù Xuyên luôn than thở: Cần gì chứ? Cần gì!

Tại sao phải khom lưng uốn gối trước một vị Đế vương lạnh lùng vô tình như vậy?

Thánh thượng tức giận đến ngất đi, ta nhân lúc hỗn loạn chạy ra khỏi thư phòng.

Khi tìm thấy Thẩm Phù Xuyên, hắn đã bị đ.â.m thủng bụng, ngồi xụi lơ ở góc tối không người như một con cá chết, chờ người đến nhặt xác.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com