Gặp Nhau Không Vướng Bận

Chương 11



Ta cười cười, chỉ nói: "Lão thái quân không thể rời khỏi ta, ta ở trong Quốc công phủ là lấy danh nghĩa y quan chăm sóc bà ấy, ta thật muốn biết là kẻ đầu óc bẩn thỉu nào đang nói lung tung sau lưng, cũng không sợ bị cắt lưỡi."

Sắc mặt bá phụ hơi giận, ông ta tiến đến bên tai ta, hạ giọng nói: "Ta biết ngươi đang tính toán gì, nhưng ngươi nghĩ Quốc công gia sẽ giúp ngươi trừng trị ta sao?"

Ta cụp mắt không nói, đưa tay mở chiếc hộp trên cùng, bên trong đựng bộ đồ trang sức ngọc đó.

Đây từng là của hồi môn của mẹ ta, nhưng lại xuất hiện trong Quốc công phủ, làm sao ta còn dám mong Thẩm Phù Xuyên giúp ta báo thù.

Bá phụ phản ứng một lát, đột nhiên trợn mắt quát: "Ngươi, ngươi biết hết rồi!"

Biết cái gì? Biết ông ta nghe lệnh người khác hại cha mẹ ta, rồi lấy đồ nhà ta đi mượn hoa hiến Phật?

"Ta sẽ đi báo cho Quốc công gia!"

Bộ dạng kinh hãi hoảng sợ của ông ta khiến ta rất vui, ta cười, cười có phần điên cuồng.

"Ngươi đó, ngươi không còn cơ hội nữa rồi, ngươi mưu hại Thái tử, tội đáng chết! Ngươi nghĩ, ngươi còn có thể sống mà gặp Thẩm Phù Xuyên sao?"

"Ăn nói bậy bạ! Ngươi đang mưu hại mệnh quan triều đình, ta sẽ đi tố cáo ngươi!"

Ông ta chỉ về phía hoàng thành, ta nhìn ra xa xa.

Từng có lúc ta cũng nghĩ, nơi đó là nơi cứu rỗi cuối cùng của tất cả những người bị oan ức trên đời, ai ngờ, nguồn gốc của mọi tội ác đều chảy ra từ tòa cung điện vàng chói lọi kia.

"Làm sao có thể là oan được? Bá phụ, ta không giống ngươi, ta không bao giờ làm chuyện không nắm chắc."

Ta vỗ tay, a tỷ cụp mắt, dẫn một đội vệ binh Đông cung vào nội đường.

"Hôm nay Thái tử ngất xỉu trên đại điện, Thái y viện chẩn đoán hắn ta trúng độc, bá phụ, nhận tội đi." Giọng nói nàng ta nhỏ như muỗi kêu.

Ta khoác vai a tỷ, hài lòng nói: "A tỷ tố giác có công, Thánh thượng ắt sẽ trọng thưởng."

Bá phụ ngã ngồi xuống đất, miệng lắp bắp: "Không phải ta, không phải ta! Là, là..."

Ta cười lạnh nhìn chằm chằm ông ta, kẻ mưu hại Lý Cẩn quả thật không phải ông ta.

Đêm đó trong hang động, ta bắt mạch cho Lý Cẩn, phát hiện mạch tượng của hắn ta vẫn rối loạn.

Nhưng hắn ta lại hiểu rõ mà cười, nói với ta: "Thân thể cô yếu, phụ hoàng quan tâm, mỗi sáng sớm cho Tô Thái y đến chẩn bệnh cho ta, đêm còn phải gửi một bát thuốc quý để ta uống."

Ta lập tức hiểu ra, kẻ muốn mạng Lý Cẩn từ trước đến nay chính là người ngồi trên long ỷ kia.

Bá phụ sáng một bát thuốc tốt, Thánh thượng đêm một bát thuốc quý, thuốc với thuốc chạm nhau lôi kéo mới làm cho âm dương trong cơ thể Lý Cẩn mất cân bằng, lâu không thể khỏi, mỗi ngày một tệ hơn.

Nhưng bá phụ dám nói không? Ông ta dám chỉ đích danh nói một câu là ý của ai không?

Việc này bất kể thành bại, ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn, ông ta là một con cờ sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ.

Còn Lý Cẩn, cái gì cũng biết.

Hắn ta chỉ là chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên đi như thế nào, vậy nên mãi chưa có động thái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng trùng hợp thay, ta vừa hay có một cách hai bên cùng có lợi.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

17.

Bá phụ bị người dẫn đi, trong sảnh chỉ còn ta và a tỷ.

Nàng ta lau nước mắt, chỉ hỏi ta: "A tỷ đã làm theo lời muội nói, xin muội đừng tranh Thái tử với ta, ta đã là Thái tử phi dự bị, nếu thật sự bị hủy hôn, sau này phải làm sao."

Đến tận bây giờ, trong lòng nàng ta vẫn chỉ nghĩ đến bản thân.

Ta lạnh lùng mở miệng: "A tỷ, ta thật sự ngưỡng mộ tỷ, có một khuôn mặt giống mẹ như vậy."

Nàng ta nghẹn tại chỗ, ta xoay chiếc nhẫn trên tay, xoay cạnh sắc vào lòng bàn tay, giơ tay tát lên mặt nàng ta, kéo ra một vết sâu:

"Nhưng tỷ không xứng có được nó."

Ta đẩy nàng ta ra xa, mùi phấn son trên người nàng ta khiến ta buồn nôn:

"Cái tát này là thay cha mẹ cho tỷ, từ nay, ta coi như không còn người a tỷ là tỷ nữa. Còn về Thái tử phi, ta không thèm, tỷ cứ giữ lấy mà hưởng."

Ta bước ra khỏi phòng, nghe thấy a tỷ gào khóc phía sau.

Dung mạo xinh đẹp của nàng ta đã không còn, vậy nàng ta còn lấy gì để giữ trái tim của Lý Cẩn nữa đây.

Nhưng nàng ta không biết rằng, người Lý Cẩn yêu chưa bao giờ là nàng ta, và tất nhiên cũng không phải là ta.

Thứ hắn ta yêu chỉ là một đoạn ký ức.

Trong đoạn ký ức đó, hắn ta tự do tự tại, trong sạch như nước, không có mưu mô tính toán, không có cửu tử nhất sinh, không có đôi tay vấy đầy nước bẩn và m.á.u tươi.

Ngày bá phụ bị xử trảm, trời đổ một trận mưa lớn.

Ta đứng dưới hành lang, ngẩn người nhìn những chiếc lá chuối trong vườn.

Thẩm Phù Xuyên tan triều sớm, có lẽ là cố ý về để bầu bạn cùng ta.

Hắn khoác cho ta một chiếc áo, trêu ta: "Ta vốn định đợi nàng gả tới mới từ từ xử lý bá phụ của nàng, không ngờ Thái tử bệnh một trận lại kết thúc ông ta trước."

Hắn vuốt ve ngón tay ta: "Nàng đã vì ta mà tay vấy máu, nhưng ta lại chẳng còn gì có thể làm cho nàng, nàng không thấy thiệt thòi sao, Tô Dung Nguyệt."

Ta khẽ cười, ngước mắt nhìn Quốc công phủ vô cùng hoa lệ, thẳng thắn nói: "Đổi một mạng người lấy một đời được sủng ái, dù tính thế nào cũng đáng giá."

Hắn đùa: "Nàng không sợ ta đổi ý, không muốn nàng nữa sao?"

Ta hất tay hắn sang một bên, hờn dỗi bỏ đi.

Hắn đuổi theo, ta liếc hắn một cái:

"Không phải chàng nói không muốn ta nữa sao, ta cho chàng cơ hội tránh xa ta, chàng đuổi theo làm gì?"

Ta hạ giọng xuống, vừa nói vừa sụt sịt rơi nước mắt.

Thẩm Phù Xuyên nắm lấy cánh tay ta kéo ta vào lòng, liên tục dỗ dành: "Sao gần ngày thành hôn lại không chịu nổi trêu chọc thế? Thôi được, thôi được, bổn công sai rồi, xin cô nương vả miệng ta."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com