Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 16



17

Cố Bắc Huyền nhìn chằm chằm vào bóng lưng ba tôi rất lâu, rồi rầu rĩ mở miệng:

“Hân Hân, nếu giờ anh quỳ xuống xin lỗi chú, còn kịp không?”



Tôi cắn môi, suýt bật cười.

Nhưng vẫn cố làm bộ trầm ngâm, tỏ ra khó xử:



“Ừm… cũng không chắc nữa.

Dù sao anh trước đó cũng mắng bố em thê thảm như vậy, em mà lên tiếng giúp thì cũng hơi… mất mặt ha.”



Mặt anh ta méo xệch trong nháy mắt.

Cắn răng nghiến lợi mà không biết nên phản ứng thế nào.

Tôi nhìn anh ta như đang chờ xem trò vui, rất tò mò: anh định xoay xở kiểu gì đây?



Cuối cùng, anh ta chỉ biết ôm đầu than một tiếng dài.

“Thẩm Hân Hân, anh thua em rồi.”

Giọng nói tràn đầy bất lực.



Tôi nghe một cái là liền hiểu, người đàn ông này chính thức buông giáp nhận thua.

Tôi lập tức lùi lại hai bước, giơ tay đầu hàng:



“Này này, đừng trách em nhẫn tâm nha.

Rõ ràng mỗi lần em định giải thích, anh thì hoặc là mắng, hoặc là đập cửa bỏ đi.

Cho em một cơ hội để nói rõ, anh cũng đâu có chịu nghe?”



Tôi nhướng mày nhìn anh, cố tình nhấn mạnh từ “mắng em”.

Không ngoài dự đoán, anh ta lập tức hốt hoảng:



“Anh… anh không có cố ý đâu!

Lúc đó anh chỉ là ghen quá!”



Tôi nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt anh, trái tim bất giác mềm xuống.

Tôi hạ tay, nụ cười cũng dịu lại:



“Chuyện với ba em, anh phải tự xử lý.

Em sẽ không ra mặt giúp vì như thế là không công bằng cho cả hai.”



Cố Bắc Huyền gật đầu nghiêm túc:

“Anh hiểu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tôi vỗ nhẹ lên vai anh:

“Biết điều là tốt.

Giờ em về trước đây, còn lại tiết mục ‘nịnh bố vợ’ thì chúc anh may mắn nha.”



Tôi phẩy tay rời đi, để lại anh ta đứng đó, biểu cảm như đang bước vào một trận chiến “sinh tử”.







Sau buổi tiệc, Cố Bắc Huyền thông báo anh phải đi công tác.

Tôi không để ý lắm, vì lúc đó cũng đang vùi đầu vào công việc.

Việc hợp tác với Bắc Âm vẫn tiến triển thuận lợi.



Còn về phần Lý Ninh Huyên, sau khi bị anh ta “từ trên cao quăng về vạch xuất phát”, cô ta bị giáng chức từ trưởng phòng về làm kỹ thuật viên.

Người tiếp nhận vai trò đối tác mới là một người hoàn toàn khác.

Và tôi phải nói, làm việc với người mới dễ thở hơn hẳn.



Không có ân oán cá nhân, trao đổi cũng khách quan và hiệu quả.

Tôi tưởng sẽ không phải gặp lại Lý Ninh Huyên nữa.

Nhưng đời mà.



Một hôm tôi đến Bắc Âm họp, ra hành lang thông gió thì bắt gặp cô ấy đang đứng đó hút thuốc.

Thấy tôi, cô ta hơi sững lại, nhưng rất nhanh đã lên tiếng:

“Thẩm Hân Hân.”



Tôi ngập ngừng, rồi cũng gật đầu.

Trong lòng mơ hồ có cảm giác, hôm nay sẽ có một cuộc nói chuyện không tránh khỏi.

Tôi bảo các cộng sự về trước, rồi đi theo cô ta vào lối thoát hiểm.

Cô ta dụi tắt điếu cũ, lại châm thêm một điếu mới.



Tôi khoanh tay dựa tường, lặng lẽ quan sát.

Dáng vẻ cô ấy lúc này gầy hơn, phong trần hơn, ánh mắt đã không còn sắc lạnh mà là mỏi mệt.

Đây không còn là Lý Ninh Huyên của bốn năm trước nữa.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Và tôi cũng không còn là tôi của bốn năm trước.



Thời gian và va vấp... đã bào mòn tất cả.

Có lẽ cô ta đọc được điều đó từ ánh mắt tôi.

Cô bỗng cười khẩy, chậm rãi nói:



“Thẩm Hân Hân, cô đúng là có số hưởng.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com